Thì ra, đến khi mình có thể ở khía cạnh này bình tĩnh đứng nhìn những người thân yêu đối xử với mình, mình mới nhận ra tất cả đều chỉ là giả đối.
Bản thân mình trước đây, vậy mà lại vì không có được thứ gọi là tình thân này mà cảm thấy tổn thương, thật là buồn cười.
Hôm nay Mộ Hi Trác vô cùng yên tĩnh, bình thường lúc này anh ta sẽ thừa địp đạp cho Mộ Hi Thần một đạp, nhưng hôm nay anh ta lại chẳng có hứng thú.
“Thật ra anh ta rất muốn Mộ Hi Thần mang đứa bé trở về, sau đó trong nhà sẽ bắt đầu cuộc tranh giành không ngừng nghỉ, từ trước đến nay chú hai không phải là đối thủ của bố, sớm đã thua cuộc, đời này của bọn họ chính là cuộc chiến giữa Mộ Hi Thần và bố??, thêm hai đứa trẻ nữa, không không không, một đứa, ông chỉ coi trọng chất trai, sau đó sẽ trở thành cuộc tranh giành của cả gia đình, thật tuyệt vời biết bao!
Nhưng Mộ Hi Thần lại khiến tất cả mọi người bất ngờ, anh không để con anh mang họ Mộ!
Thật đúng là vả vào mặt nhà họ Một!
Và vào mặt ông nội!
Còn có thể nghe thấy tiếng vả chan chát vang, đội nữa đấy!
'Người ta chẳng muốn cho con về nhà nộ nhận lại người thân, nhưng bọn họ lại cứ nghĩ cách muốn ngăn cản gia đình người ta bước vào cửa.
Thật đúng là buồn cười mà.
Mộ Hi Thần đúng là quá cao tay! Nếu không phải chú ý đến ông nội và bố, anh ta thật muốn vỗ tay cho anh, chỉ mong có một ngày, anh ta cũng có thể giống như anh, làm những chuyện mình muốn làm, cũng không cẩn phải để ý đến mặt mũi của đòng họ, không cần phải sống để trở thành tấm gương của dòng họ nữa.
Trong cả cuộc đời lần đầu tiên anh ta thấy Mộ Hi Thần vừa mắt hơn một chút.
Mộ Chính Sơ đẩy mọi người ra, giận dữ trừng Mộ Hi Thần: "Cháu còn ngây người ra đấy làm cái gì? Ông nói cháu không nghe thấy à?"
"Ông nội, cháu nghe rất rõ. Hai đứa trẻ đó họ Tống, theo họ mẹ của bọn chúng, sẽ không mang họ Mộ. Ông có nhiều chắt như vậy rồi, còn sầu lo không có đứa chắt trai nào mình vừa ý hay sao? Cháu là người kém cỏi nhất của nhà họ Mộ, đương nhiên con trai cháu cũng không thể giành vẻ vang gì cho nhà họ Mộ được, ông cũng không cần phải nhớ mong gì đến bọn nó. Năm đó là cháu có lỗi với 'Vân Khanh, từ giờ trở đi, cháu sẽ không làm cô ấy phải thất vọng nữa!” Mộ Hi Thần bình tĩnh nói với Mộ Chính Sơ, cũng chính là đang nói cho tất cả mọi người nghe.
"Cháu, được lắm! Đây là cháu đang giành lấy địa vị cho Tống Vân Khanh chứ gì? Được thôi, vì đứa chắt trai nối nghiệp của ông, ông đồng ý chuyện kết hôn của hai đứa, cháu có thể cưới con bé, nhưng chắt trai nhất định phải đưa về nhà, do ông tự mình nuôi dạy!" Mộ Chính Sơ cảm thấy ông ta như vậy đã quá nhường nhịn anh rồi.
Mọi người đều giật mình, ở trong nhà họ Mộ, còn do đích thân ông cụ nuôi dạy, điều này có. nghĩa như thế nào, mọi người đều hiểu được.
Không ngờ ông cụ lại vừa ý một đứa trẻ năm tuổi.
Nếu là như vậy, người thừa kế Mộ Thị không phải chính là Mộ Hi Thần hay sao?
Mắt Mộ Chí Tín và Bạch Linh Vân sắp phun ra lửa rồi.
Mộ Hi Thần cười nhạt: "Ông nội, chuyện năm đó, ông đã quên nhưng Vân Khanh vẫn chưa quên đâu, cháu cũng không quên được. Lúc đó Vân Khanh đã mang thai hai đứa bé rồi, là nhà họ Mộ cấu kết với người ngoài, tự tay đuổi ba mẹ con bọn họ ra ngoài, ông cảm thấy Vân Khanh sẽ trở về àm
Mọi người yên lặng.
Mộ Nghỉ Niên lo lắng không yên lùi về phía sau.
Mộ Hi Thần cười giểu:" Chú Niên, cháu đã tìm được thím Trương rồi.
Sắc mặt Mộ Nghỉ Niên thay đổi.
Mộ Hi Thần quan sát vẻ mặt của ông ấy: "Chú Niên, làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, chuyện của Vân Khanh, tôi không nhúng tay vào, coi như nể tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm nay."
Mộ Nghỉ Niên cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.
"Sao nào? Cháu đang đến tận cửa tuyên chiến có đúng không?" Mặt Mộ Chính Sơ sa sầm.
"Ông nội, cháu không có ý này." Giọng nói của Mộ Hi Thần rất bình tĩnh.
" Ông nội, mấy ngày trước hai đứa trẻ bị bắt cóc ở cổng nhà trẻ, may mà người của cháu và Vân Khanh phản ứng nhanh, hai đứa không gặp phải chuyện gì, mấy tên côn đồ tham gia bắt cóc, giờ đã bị đưa đi đâu cháu sẽ không hỏi. Cháu đã ra lệnh, sau này ai mà đám đụng đến con của cháu, không cần hỏi cháu cứ giết thẳng tay!" Ánh mắt Mộ Hi Thần và giọng nói của anh đều rét lạnh băng giá.
Mộ Chính Sơ nghẹn lời, một là chột dạ, hai là khiếp sợ uy thế mà Mộ Hi Thần chưa bao giờ thể hiện ra.
Mà những lời này cũng khiến những người khác trong nhà họ Mộ ngây người.
Mộ Hi Thần rời khỏi nhà họ Mộ trong sự ngạc nhiên của mọi ngưi
Anh chính thức trở mặt với nhà họ Mộ.
Vì bản thân anh, cũng là vì con và vợ của anh.
Hỗn loạn của nhà họ Mộ ở phía sau anh, chẳng có quan hệ gì với anh cả.
Mộ Hi Trác lặng lẽ đứng dậy, anh ta cũng không muốn nghe bố mẹ và chú hai thím hai lại bàn bạc lên kế hoạch chia rẽ Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh nữa.
Cả đời này bọn họ chỉ biết tính toán người khác, luôn nghĩ cách để nắm giữ cuộc đời của người khác trong lòng bàn tay mình.
Mà anh ta và Mộ Hi Thần, sinh ra đã không thể làm theo ý mình, chuyện gì cũng không thể tự mình ra quyết định.
Dù sao Mộ Hi Thần còn từng làm mấy chuyện xốc nổi thời thiếu niên, anh ta của lúc đó, học trường tốt nhất, được hưởng những giáo dục tốt nhất, không ai biết anh ta ngưỡng mộ đứa em họ cứ nói chuyện không hợp là có thể đánh người như thế nào, anh ta cũng hi vọng mình có thể sống cuộc đời vui vẻ thoải mái giống như vậy.
Nhưng mà, anh ta học trường nào, phải chọn chuyên ngành gì đã sớm được quyết định sẵn, anh ta không được phản bác, hơn nữa anh ta không được phép học không giỏi, cuộc đời này của anh ta chính là không ngừng nỗ lực vươn lên để đứng đầu.
Anh ta không có thứ mà mình yêu thích, kể cả phụ nữ.
Ngay cả quen biết Tư Tiểu Lâm cũng là do bố để nghị, cho nên anh ta chẳng có cảm giác gì với Tư Tiểu Lâm cả.
“Thật lòng thích Tư Tiểu Lâm là sau khi cô ấy gặp chuyện, anh ta mới nhận ra anh ta đã thật lòng yêu cô ấy.
Đó là một cô gái ngây thơ trong sáng.
Anh ta không tìm được cô ấy.
Người mà Skye nói là Tiểu Lâm ư?
Không, ngày hôm đó Tiểu Lâm có tên trong ghỉ chép xuất cảnh, cô ấy hẳn là đang ở nước ngoài.
Nhưng lời Skye nói là có ý gì?
Năm đó người chết ở cổng bệnh viện không phải Tống Vân Khanh sao?
Nếu Skye là Tống Vân Khanh, vậy người chết ở cổng bệnh viện năm đó là ai?
Đột nhiên tay chân Mộ Hi Trác lạnh toát, không! Không thể nào! Không thể nào xảy ra chuyện đó được!
Anh ta xoay người vội vàng đi ra ngoài, anh ta phải điều tra, phải điều tra lại từ đầu một lượt, chắc chắn phải tìm ra Tiểu Lâm, sống phải thấy người, chết, chết phải...
Khi Mộ Hi Thần trở về biệt thự bên bờ biển đã là hơn mười giờ tối.
'Tống Vân Khanh đang làm việc trong phòng sách, vẫn còn chưa ngủ.
"Sao anh về muộn thế?" Tống Vân Khanh không quay đầu lại nhìn anh mà vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.
"Đến bệnh viện thăm ông nội Mạnh, nói với ông em và bọn trẻ đang ở đây, để ông yên tâm." Mộ Hi Thần đứng phía sau cô, để tay lên vai cô.
Ngón tay Tống Vân Khanh đang đặt trên bàn phím gõ nhanh như bay: "Ông vẫn khỏe chứ?"
"Ông không sao, yên tâm đi, Mạnh Dương ở bên ông 24/24" Mộ Hi Thần dịu dàng nói với cô.
Tống Vân Khanh gật gật đầu: "'Sau này để hai đứa nhỏ học y đi, sau này chúng ta già rồi, sẽ có người ở bên chăm sóc chúng ta." Tống Vân Khanh nói ra suy nghĩ của mình rất tự nhiên, tay vẫn không ngừng.
Mộ Hi Thần bật cười, anh sẽ không ép bọn trẻ làm những chuyện mà chúng không thích, anh tin 'Vân Khanh cũng vậy, đương nhiên nếu như hai đứa trẻ thích học, vậy thì không cần nói nữa: "Em có anh rồi, không cần bọn trẻ chăm sóc."
"Lúc đó anh cũng đã già rồi được chưa hả?" 'Tống Vân Khanh không vui nói.
"Không sao, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em dù anh có già đi chăng nữa." Trong giọng, nói của Mộ Hi Thần chứa ý cười.
'Tống Vân Khanh không quan tâm đến những ời đường mật của anh: "Nếu như anh không có chuyện gì, thì giúp em trông hai đứa nhỏ trước đi, đã tắm rửa hết rồi, mỗi ngày phải kể chuyện cho Amoon nghe trước khi đi ngủ."
"Được, em cũng đừng thức muộn quá, anh đợi em." Mộ Hi Thần cúi người hôn lên tóc cô, xoay người rời đi.
Mặt Tống Vân Khanh đã hơi ửng đỏ, hoàn toàn không dám quay đầu lại.
Amoon đang nhảy lộc cộc trên giường, Leo đang ở trên giường mình chơi Ipad.
Bọn trẻ rất hài lòng với ngôi nhà mới, đây là tầng hai, có thể nhìn thấy mặt biển bên ngoài cửa sổ, mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy âm thanh của sóng biển.
Hôm nay Mộ Hi Thần bảo người bố trí lại căn phòng, phòng của Amoon và Leo rất rộng rãi, mỗi đứa một cái giường lớn, Amoon đã thử rồi, cô bé lăn lộn mấy vòng cũng không bị rớt xuống.
Từ khi bọn chúng ra đời đến bây giờ, đều là ngủ cùng mẹ trên cùng một chiếc giường, bây giờ ngủ một mình vừa cảm thấy mới lạ lại cảm thấy không quen.
Nhưng quan trọng nhất là trong nhà còn có mẹ có cả bố, mặc dù bây giờ bố vẫn chưa trở về, nhưng bọn trẻ biết mình đang sống cùng mẹ và bố, không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.
"Anh ơi, có bố mẹ thật tuyệt anh nhỉ, anh thấy có đúng không?"
"Ừ." Leo khẽ ừ một tiếng.
"Anh, anh đang làm gì đó Lại hack hệ thống của nhà người ta à?" Amoon quấn chăn lại rồi thả ra, quấn lại rồi lại thả ra, trò chơi này khiến cô bé vui vẻ vô cùng.
Leo không ngẩng đầu: "Anh đang liên lạc với Hàn Trạch."
"Hàn Trạch? À, là cái bạn trong lớp thường. xuyên chơi với anh ấy hả?" Amoon suy nghĩ rồi nói.
Ngón tay Leo vẫn gõ nhanh như bay: "Hàn Trạch nói em gái của anh rất đáng yêu.
Amoon không dừng động tác lại: "Đương nhiên rồi, Amoon em là cô bé đáng yêu nhất."
Leo ừ một tiếng: "Anh nói với cậu ấy, em gái của anh tên Tống Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngốc. nghếch."
"Leo xấu xa!" Amoon hét lên rồi từ trên giường mình nhào sang giường của Leo.
Leo đã đánh xong một một ván, cất máy tính lên tủ đầu giường, tránh thoát khỏi Amoon đang nhào tới đè mình.
Amoon không thể đè được anh trai, lại lớn. tiếng nhào tới tiếp.
Đang ầm ĩ, Mộ Hi Thần mở cửa đi vào, cũng mặc đồ ngủ.
Amoon hét lên:"Bố ơi!"
Từ trên giường vọt thẳng tới lao vào lồng ngực Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần giơ tay ôm lấy con gái, bị cô bé dọa cho giật mình: "Không thể làm vậy với mẹ đâu con nhé, mẹ không thể đón được con cả hai sẽ bị tế ngã đấy."
Amoon cười hì hì: "Không đâu, mẹ ôm con sẽ không nhúc nhích, sẽ không dọa mẹ như vậy đâu."
Leo cũng nhìn Mộ Hi Thần, thời gian này nhìn thấy Mộ Hi Thần như vậy, không hiểu sao cũng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Mộ Hi Thần để Amoon lên giường Leo, Amoon đã chui vào trong chăn, gọi Mộ Hi Thần: "Bố ơi, nhanh vào đây."
Mộ Hi Thần vén chăn ngồi lên giường, tiện tay vén chăn lại, cũng đắp cho Leo.
Amoon suy nghĩ một hồi, cố gắng bò qua người Mộ Hi Thần, sau đó ôm lấy cánh tay anh, thò cái đầu nhỏ ra nói với Leo: "Anh, anh ôm một. bên đi, bố không giống mẹ chút nào luôn."
Leo ngừng lại một lúc nhìn Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần cũng cười cười nhìn con trai.
Leo không khỏi bị mê hoặc, cũng giống như Amoon ôm lấy cánh tay kia của anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời ngủ cùng với bố đó.
Chẳng phải Mộ Hi Thần cũng như thế hay. sao?
Amoon bỏ tay Mộ Hi Thần ra, nghiêng người qua thảo luận với Leo: "Không thoải mái như của mẹ, cứng quá à, anh đẹp trai bé nhỏ, anh cảm thấy thế nào?"
Leo lườm cô bé, chọc chọc ngón tay vào cánh tay Mộ Hi Thần: "Đương nhiên không giống nhau rồi, trên người bố toàn là cơ bắp, rất đàn ông, mẹ là phụ nữ mà, đương nhiên sẽ mềm mềm thơm thơm rồi!"
Amoon thấy cậu bé nói cũng có lý, cũng giơ tay chọc loạn: "Cũng chính là nói, đến khi chúng ta lớn lên, em sẽ mềm mềm thơm thơm, còn anh sẽ cứng ngắc đẹp trai như bố hả?"
Leo và Mộ Hi Thần nhìn nhau, gật gật đầu.
Amoon vui mừng vô cùng: "Bố ơi, mẹ đang bận, bố kể chuyện cho con nghe có được không?"
Mộ Hi Thần gãi đầu, có hơi khó xử: "Bố không biết kể chuyện, nhưng bố sẽ nghe, hay là các con kể cho bố nghe có được không?"
Leo nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ.
Amoon lại hào hứng: "Được ạ! Vậy bố làm bé ngoan, con sẽ kể chuyện cho bố và anh nghe!"'
Leo bật cười, thuận tay kéo Mộ Hi Thần: "Nào, bé ngoan, nằm xuống, chuẩn bị nghe kể chuyện."
Amoon cũng đẩy cậu bé nằm xuống: "Vậy anh. cũng phải nằm, bây giờ em là mẹ, em sẽ kể chuyện cho các bề ngoan nghe."
Mộ Hi Thần suy nghĩ một lúc,ôm Amoon lên ngực mình: "Amoon nằm ở đây, như vậy thì con kể chuyện anh trai mới có thể nghe thấy được. Leo, tắt đèn đi con."
Amoon rất hài lòng với lồng ngực mềm cứng vừa vặn của bố, còn có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của bố: "Bố, bố giống như một con Totoro vậy đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...