Mộ Chí Thành gật đầu, thận trọng nhìn Mộ Trí Tín: “Đúng thế anh cả, hôm nay chúng em định nói với bố, Hi Thần đã bị bàn tán cả năm nay rồi, nên kết hôn sớm thì tốt hơn, chúng em nghĩ con gái nhà Thẩm Nghị rất được.”
Mộ Trí Tín cười lạnh: “Chú có thể quyết định thay con trai chú không?”
Mộ Chí Thành lập tức nản lòng.
Phạm Quyên Nghiên vẫn thản nhiên: “Thế nên chúng em mới cần bàn với bố, khi đó vân mong anh cả và chị dâu nói giúp chúng em một câu. Dù sao nhà chúng em cũng không xứng với cành vàng lá ngọc như cô Diệp, đúng không ạ?
Cuối cùng câu nói này cũng giúp Bạch Linh Vân thoải mái hơn.
Phạm Quyên Nghiên đã đấu đá với Bạch Linh Vân cả đời nên rất biết chừng mực.
Trong lúc họ nói chuyện, Mộ Chính Sơ bước xuống từ trên tầng.
Đám người vội đứng đậy: “Bố.”
“Bố.”
Mộ Chính Sơ liếc đám người rồi ngồi xuống ghế sofa, gật đầu: “Mấy đứa ngồi đi.”
“Đang nói gì thế?” Ông ta nhìn hai cô con dâu.
Phạm Quyên Nghiên lập tức mỉm cười, giành nói trước:“Chúng con đang bàn với anh cả và chị dâu về việc hôn nhân của Hi Thần ạ.”
Trước mặt ông cụ, Bạch Linh Vân không được yêu quý bằng Phạm Quyên Nghiên. Ông cụ chiều con trai thứ hai hơn, cũng thiên vị cô con dâu thứ hai có cái miệng đẻo quẹo này.
'Thế à? Mấy đứa đã chọn được ai chưa?” Mộ Chính Sơ nhìn Mộ Trí Tín và Bạch Linh Vân.
Bạch Linh Vân vội nói: “Chưa ạ, con đang bàn chuyện này với em dâu, Hi Trác cũng lớn rồi, mà hai ngày trước con còn thấy báo chí viết Hi Thần có hai đứa con riêng, chẳng biết là thật hay giả nữa.”
Bà ta cố tình nhấn mạnh chữ “con riêng”, quả nhiên thấy sắc mặt ông cụ thay đổi hẳn. Mộ Chính Sơ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ cần xác nhận đó là con cháu nhà họ Mộ thì không có chuyện con riêng!” Cháu của ông ta không thể bị người khác gọi là con riêng được.
Bạch Linh Vân không quan tâm đến sự bất mãn của Mộ Chính Sơ mà nhìn quanh: “Sao Hi Thần vẫn chưa đến thế? Cho dù thế nào thì hôm nay thẳng bé cũng nên dẫn vợ con về chứ ạ?”'
Sắc mặt Mộ Chính Sơ địu lại, ông ta hỏi Mộ Nghỉ Niê)
Mộ Nghỉ Niên đáp: “Cậu ấy không nghe máy, chắc đang đi đường ạ.”
Mộ Chính Sơ khẽ gật đầu.
Mộ Chí Thành lập tức chớp cơ hội, nói với Mộ Chính Sơ: “Bố, chúng con định cho Hi Thần cưới cô chủ nhà họ Thẩm, nó phải mau chóng kết hôn để tránh những tai tiếng vô căn cứ, chứ cứ thế này thì không tốt cho thanh danh của nhà họ Mộ.”
Mộ Chính Sơ liếc ông ta: “Hi Thần đồng ý với con rồi à?”
Cậu hai vẫn chưa về à?”
Mộ Chí Thành nhíu mày: “Bối Thế nên con mới bàn với bố chứ, hôm nay bố cũng khuyên Hi 'Thần đi, bố hãy bảo nó đừng gây rối nữa, nếu có hai đứa con thật thì ai thèm cưới nó bây giờ!”
Mộ Chính Sơ trừng mắt: “Nó cưới ai cũng, được, nhưng con trai nó phải về nhà họ Mộ!”
Đám người không khỏi sững sỡ, Bạch Linh 'Vân và Phạm Quyên Nghiên đều cúi đầu, xem ra nên tránh chủ đề này thì hơn.
Mộ Hi Trác dẫn ba người đến phòng tập gym. nhưng không có tâm trạng chơi bóng. Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn cũng chỉ ngó nghiêng xung quanh.
Phạm Hiểu Tình nhẹ nhàng đi tới bên Mộ Hi rác: “Anh Trác, cảm ơn anh!”
Mộ Hi Trác quay sang nhìn cô ta, mắt cô ta sáng long lanh, khiến gương mặt xinh đẹp kia càng thêm quyến rũ.
Mộ Hi Trác quay người lại, chậm rãi mỉm cười: “Em Tình cảm ơn anh vì chuyện gì thế?”
Trước gương mặt quyến rũ của anh ta, Phạm Hiểu Tình cúi đầu.
''Vậy em Tình định cảm ơn anh thế nào?” Mộ Hi Trác nâng nhẹ cằm Phạm Hiểu Tình lên.
Phạm Hiểu Tình lùi một bước, tựa lưng vào tường.
Mộ Hi Trác vươn tay, chống một tay lên tường, tay kia mân mê chiếc cằm nhỏ nhắn của Phạm Hiểu Tình: “Em Tình đẹp thật đấy."
Phạm Hiểu Tình đỏ mặt, gương mặt trước mặt cô ta quá giống Mộ Hi Thần, từ nhỏ tới giờ, lúc nào cô ta cũng mong sẽ có ngày cô ta được ở gần Mộ Hi Thần như thế.
Hơi thở của Mộ Hi Trác tới gần, Phạm Hiểu Tình thở gấp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mộ Hi Trác nhìn hàng mí được chuốt mascara kỹ lưỡng đang rung khẽ của cô ta, xoa nhẹ ta, da cô ta rất mịn, được chăm sóc khá cẩn thận.
Lớp son nhạt trên môi cô ta khiến bờ môi đỏ mọng kia như miếng thạch hấp dẫn.
Tiếc rằng sắc đẹp này không thể khơi dậy hứng thú của Mộ Hi Trác, chẳng biết từ khi nào, anh ta không còn muốn hôn những cô gái tô son nữa, cho dù chỉ là son dưỡng thì cũng không được.
Anh ta không khỏi thẩm thở đài.
“Hi... Hi Trác, cháu làm gì thế?” Tiếng hô kinh ngạc vang lên ở cửa.
Phạm Quyên Nghiên và Bạch Linh Vân đứng ở cửa ra vào, hai người không muốn bị ba bố con kia dồn ép nên lấy cớ đi tìm con để tới phòng tập gym.
Nghe thấy tiếng nói, Phạm Hiểu Tình giật mình, vội mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô ta là níu áo Mộ Hi Trác, vùi mặt vào ngực anh ta.
Mộ Hi Trác sửng sốt, không khỏi cười thầm.
“Hi Trác, sao cháu lại...” Phạm Quyên Nghiên giậm chân.
Bạch Linh Vân cười lạnh: “Cô Phạm, cô nên đứng dậy khỏi người con trai tôi đi, có khi Hi Trác còn chê loại người như cô đấy.”
“Chị đâu! Sao chị có thể nói vậy?” Phạm Quyên Nghiên tức giận.
Phạm Hiểu Tình buông áo Mộ Hi Trác ra, cúi đầu, thấp thỏm gọi: “Bác gái cả.”
Trông cô ta như bị bắt quả tang khi đang yêu lén lút.
Mộ Hi Trác bỏ tay xuống khỏi tường, cười khẽ, không buồn nhìn đám người, đi lướt qua họ để ra ngoài.
Một đám đàn bà thôi!
Bạch Linh Vân nhìn chằm chằm vào Phạm Hiểu Tình, mắt như tóe lửa: “Dù sao cô cũng được nhà họ Mộ nuôi nấng, cô không học được phép tắc của con nhà gia giáo thì cũng thôi, nhưng vẫn phải biết xấu hổ chứ hả?”
Phạm Hiểu Tình hơi ngầng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào: “Bác đang nói cháu ạ? Cháu thực sự không biết xấu hổ mà bác nói là gì đấy?”
Cô ta nói rồi nhìn thẳng về phía trước, đi ra ngoài.
Phạm Quyên Nghiên cũng quay người đi ra “Chị đâu không đi à? Lát nữa ông cụ gọi
'Bạch Linh Vân chợt hiểu, Phạm Hiểu Tình cố tình làm thế cho bà ta xem, cô ta định ra oai với bà ta à?
Nếu như Hi Trác chạm vào cô ta, có lẽ họ sẽ làm ầm lên với ông cụ, khi đó họ có thể bôi nhọ Hi Trác.
Không ngờ Phạm Hiểu Tình luôn lặng lẽ lại mưu mô như vậy.
Mộ Nghỉ Niên vẫn đang gọi cho Mộ Hi Thần, nhưng không có ai nghe máy.
Đến khi đồ ăn được đọn lên bàn, Mộ Hi Thần vẫn chưa có mặt.
Sắc mặt Mộ Chính Sơ ngày càng khó coi.
Mộ Trí Tín đặt điện thoại xuống, nói với Mộ Chí Thành: “Chú hai, con trai chú hơi quá đà rồi đấy? Sao quốc tế RS của nó còn bận hơn cả Mộ Thị chúng ta vậy? Anh và Hi Trác đã đến rồi mà nó vẫn làm cao à? Sao, bố con anh còn phải đích thân mời nó chắc?”
Sắc mặt Mộ Chí Thành vô cùng khó coi, ông ta luôn cố trở nên mờ nhạt trước mặt anh cả, giờ lại bị mắng vì thằng nhãi Mộ Hi Thần khốn kiếp kia, nhưng ông ta không thể giải thích, vì Mộ Hi Thần đúng là con ông ta, ông ta không chối được.
Trong lúc ông ta đang bức bối, giọng nói mừng rỡ của Mộ Nghỉ Niên bỗng vang lên ở cửa: " Cậu hai, cậu tới rồi."
Mộ Chí Thành đứng phắt dậy, bước đến quát: “Con chết ở đâu thế hả? Sao giờ mới đến? Có biết cả nhà đang chờ mình con không? Con cũng là tổng giám đốc của RS rồi, sao không chú ý thời gian gì thế? Con như thế mà cũng xứng với chức tổng giám đốc à?”
Mộ Hi Thần nhìn Mộ Chí Thành, không hiểu tại sao ông ta lại nhảy dựng lên như bị ai giảm. phải đuôi. Anh thản nhiên đáp: “Con không xứng thì bố làm đi!”
Anh không buồn nhìn Mộ Chí Thành, đi thẳng. vào trong: “Ông, cháu có ít việc nên tới muộn."
“Bác cả, bác gái cả, anh cả.” Mộ Hi Thần hờ hững chào rồi ngồi xuống chỗ dành riêng cho anh.
Mộ Chính Sơ nhìn ra sau anh, phát hiện chỉ có mình anh thì ngạc nhiên hỏi: “Sao cháu lại đến một mình thế?”
Mộ Hi Thần cũng kinh ngạc nhíu mày: “Cháu. nên đến mấy mình ạ?”
“Con cháu đâu? Leo đâu? Sao không đưa thằng bé đến? Chẳng phải ông đã nói đây là bữa cơm gia đình à? Sao cháu không dẫn chắt ngoan của ông tới hả?” Mộ Chính Sơ trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần nhếch môi: “Ông nội, ông đang, đùa gì thế?”
Mộ Chính Sơ thoáng sửng sốt rồi nói: “Cháu đừng đánh trống lảng với ông, cháu không hiểu ông nói gì à? A Niên, lập tức cử xe đi đón cậu chủ nhỏ cho tôi!”
Mộ Nghỉ Niên vừa đồng ý vừa nhìn Mộ Hi “Thần với vẻ nài nỉ.
Mộ Hi Thần ngừng cười: “Hôm nay ông nội muốn gặp con trai cháu chứ không muốn gặp cháu đúng không?”
“Ông muốn cháu dẫn con trai đến gặp ông! Đưa Leo tới đây cho ông.” Mộ Chính Sơ quát.
“Ông thừa nhận Leo là chắt trai của ông rồi à? ” Mộ Hi Thần hỏi.
“Cháu thừa nhận thẳng bé là con cháu, đương, nhiên nó sẽ là chắt của ông!” Mộ Chính Sơ nói một cách gay gắt.
“Nhưng ông à, mấy đứa nó không muốn nhận ông, cũng không muốn về nhà họ Mộ.” Mộ Hi "Thần lạnh nhạt nói.
"Con... con nói gì cơ?" Mộ Chí Thành sửng sốt.
“Những chuyện trong tin tức là thật à? Hả? Hai đứa bé kia là con của con thật à? Hả? Mẹ chúng nó là ai? Là Skye kia à? Bố nói cho con biết, nhà này không cho phép con cưới cô ta, bố đã bàn với Thẩm Nghị rồi, con sẽ cưới Thẩm Nhã Văn - con gái Thẩm Nghị! Những người khác đừng hòng. bước vào nhà họ Mộ!” Mộ Chí Thành vội nói.
Mộ Hi Thần và người bố này không ưa gì nhau, anh mặc kệ ông ta: “Bố bàn rồi thì bố đi mà cưới, liên quan gì đến con?”
“Con Con ăn nói kiểu khốn nạn gì thế hả?” Mộ Chí Thành tức gần chết.
Mộ Hi Thần cười lạnh với Mộ Chí Thành: Con vẫn luôn là thằng khốn trong lòng bố đấy thôi!”
Mộ Trí Tín hắng giọng, nói: “Hi Thần, hôm. nay cả nhà đều ở đây, cháu cũng tiện thể giải thích rõ đi, có phải đứa bé đó là con cháu không, nếu không phải, nhà họ Mộ sẽ bỏ tiền kiện mấy kênh truyền thông kia, đừng có gán bừa chó mèo vớ vẩn với nhà họ Mội Người nhà họ Mộ không chứa chấp nổi đâu!”
Mộ Hi Thần nhìn Mộ Trí Tín bằng ánh mắt sắc lạnh như dao, Mộ Trí Tín vô thức tránh ánh mắt anh.
Mộ Hi Thần cười lạnh, quay sang nói với Mộ Chính Sơ: “Ông nội, ông nghe rồi đấy, đây là quan điểm của người nhà họ Mộ, ông cũng không thể phớt lờ nhỉ? Hôm nay mọi người đang đông đủ, cháu cũng chính thức thông báo luôn, bác cả, hai đứa bé trên báo không phải chó mèo vớ vẩn mà là con cháu, là một cặp song sinh, anh trai tên Tống Mộ Triết, em gái tên Tống Mộ Nhược, mẹ hai đứa nó chính là Tống Vân Khanh năm đó, giờ là Skye. Nhưng mọi người đừng lo, con chúng cháu họ 'Tống, không theo họ Mộ, vì biết mọi người sẽ không chấp nhận, chúng cháu cũng không định cho mấy đứa nó về nhà họ Mộ. Mấy đứa nó theo họ mẹ, không bước vào nhà họ Mộ, cũng không đe dọa tới bất cứ ai trong số mọi người, mọi người cứ yên tâm!”
“Cháu nói linh tỉnh gì thế hả?” Mộ Chính Sơ giận dữ.
Mộ Trí Tín thẩm thả lỏng, ông ta chỉ ước mọi chuyện ẩm ï thế này.
Mộ Chí Thành ngần ra, chuyện này... Sao có thể chứ?
Tâm trạng của Mộ Hi Trác hơi phức tạp, lúc này, anh ta bỗng hâm mộ sự ngang tàn của Mộ Hi Thần.
Anh có thể ngang nhiên công khai vợ con với mọi người.
Mộ Chính Sơ thở hổn hển, không khỏi ho. khan. Mộ Nghỉ Niên lo lắng vuốt lưng cho ông ta: “Ông chủ bớt giận, bớt giận!”
'Mộ Chí Thành và Mộ Trí Tín vội tới hỏi han, Mộ Chính Sơ xua tay, không cho họ nói, chỉ trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.
“Hi Thần! Leo là con cháu thì cũng là chắt của ông! Tức là thằng bé là người nhà họ Mội Cháu! Cháu! Cháu mau nhận con về cho ông! Nhận ngay về! Khụ khụ! Khụ khụ!” Mặt Mộ Chính Sơ đỏ bừng.
Mộ Hi Thần không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người xúm lại quanh ông cụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...