Mộ Chính Sơ cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình trong thoáng chốc, cười nói: “Chào mọi người! Chào mọi người! Ha ha không ngờ hai cao thủ đầu tư nổi tiếng lẫy lừng lại là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, quen biết hai người cũng là sự may mắn ba đời của họ Mộ này!”
Tống Vân Khanh nhìn Tu Quân, biết cô ấy lười nói chuyện, bèn mỉm cười nói: “Ông cụ Mộ quá khen rồi, được gắp ông mới là niềm vinh hạnh của văn bối chúng tôi!”
Mộ Chính Sơ gật đầu hỏi: “Cô Skye là người Trung Quốc à? Tên tiếng trung là gì vậy?”
Nụ cười của Tống Vân Khanh nhạt đi: “Tôi là người Trung Quốc, ông có thể gọi tôi là Tư Khải.”
"Cô Tư Khải là người của thành phố này à?” Ánh mắt Mộ Chính Sơ nhìn chằm chằm Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh đón ánh mắt của ông ta, nụ cười vẫn không thay đổi: “Không phải.”
“Ồ?" Mộ Chính Sơ không nhìn nữa.
Ông ta siết nắm tay đặt bên môi ho một tiếng: “Ha ha, cô Tư, cô khiến tôi nhớ tới một cô gái mà tôi từng quen biết, trông cô rất giống con bé.”
Tống Vân Khanh vẫn mỉm cười, không nói gì
“Nào, giới thiệu với hai cô, đây là hai cháu trai của tôi, Mộ Hi Trác và Mộ Hi Thần.” Mỗi tay ông. ta kéo một người cháu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh và Tu Quân nở nụ cười hoàn. hảo trên mặt: “Chào các anh.”
Bình tĩnh, thản nhiên như lần đầu gặp mặt.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Hi Thần vẫn không. có biểu cảm gì như trước, mắt Mộ Hi Trác nhìn chằm chằm Tống Vân Khanh: “Cô Tư, cô có phải người thành phố N không?”
Khóe môi Tống Vân Khanh cong lên: “Anh Mộ cũng quen một người trông rất giống tôi à?"
Ánh mắt Mộ Hi Trác dừng lại, châm chọc trong lời Tống Vân Khanh nói khiến anh ta chắc chắn người này không phải Tư Tiểu Lâm, Tiểu Lâm chưa từng hùng hổ như thế.
MC bữa tiệc lẳng lặng đi tới, ghé bên tai Mộ 'Trí Tín nói mấy câu, Mộ Trí Tín gật đầu.
Thế là MC đi lên sân khấu cầm mic lên:“Cảm ơn các vị khách đã đến đây chúc mừng tiệc ăn mừng chuyển nhà của tập đoàn Mộ Thị ngày hôm nay.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Tống Vân Khanh và Tu Quân cùng Tề Nguyên Xương chào hỏi người nhà họ Mộ xong thì tản ra.
Ngoài đồ ăn ngon, tiệc rượu còn tổ chức rút. thăm may mắn, đấu giá, các loại trò chơi, bầu không khí đần trở nên sôi nổi.
Sau khi Tu Quân và Tống Vân Khanh tách ra khỏi Tế Nguyên Xương thì tới khu đồ ăn, Mộ Hi 'Thần nhanh chân theo sát phía sau.
Tu Quân nhìn anh, lại nhìn Tống Vân Khanh đang tập trung chọn đồ ăn, nói với Mộ Hi Thần: " Sao thế? Anh lại muốn người đẹp đút bánh kem. một lần nữa à? Hình như cô gái đẹp lần trước không ở bên này.”
Mộ Hi Thần cười khổ: “Tu Quân...”
Tu Quân xua tay: “Được: Coi như tôi không. phiền phức cho chúng tôi.”
Mộ Hi Thần cúi đầu, nói ngắn gọn: “Được!"
Đẳng sau vang lên tiếng bước chân hơi gấp. gáp, là Mộ Hi Trác, Tống Vân Khanh lúc này đã đi sang một bên bàn khác.
Mộ Hi Trác đứng yên cách cái bàn, nhìn Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh chọn một miếng bánh kem đang đưa cho Tu Quân, ngẩng lên nhìn thấy Mộ Hi Trác thì nói: “Có việc gì sao?”
"Tiểu Lâm, là em sao?” Tay Mộ Hi Trác siết lại thành quyền.
Mộ Hi Thần vừa định đi tới, Tống Vân Khanh đã nhìn anh, anh đừng lại bước chân.
“Tiểu Lâm mà anh Mộ nói là ai vậy? Trông, giống tôi lắm à? Cũng họ Tư sao? Vợ của anh à? Hay bạn gái? Sao thế? Không thấy đâu nữa à? Tại sao? chia tay với anh rồi à? Là anh làm chuyện gì có lỗi với cô ấy hay cô ấy làm chuyện gì có lỗi với anh?” Tống Vân Khanh hỏi một chuỗi câu hỏi.
Mộ Hi Trác bỗng không trả lời được.
Không phải Tiểu Lâm, Tiểu Lâm không thể hỏi anh ta như vậy được, nếu là Tiểu Lâm của anh ta, thì chắc chắn sẽ nhào vào lòng anh ta ngay từ. lúc nhìn thấy rồi.
Đúng vậy!
Là mày làm chuyện gì có lỗi với cô ấy hay là cô ấy làm chuyện gì có lỗi với mài
Mộ Hi Trác còn chẳng chú ý tới Mộ Hi Thần mà anh ta ghét nhất đang ở ngay bên cạnh, cứ thế chán nản rời đi.
“Anh Mộ, anh có từng yêu cô ấy không? Từng, tìm cô ấy không?” Tống Vân Khanh gọi anh ta lại
Mộ Hi Trác bỗng quay người: “Cô, cô quen cô ấy à?”
“Không quen!” Giọng Tống Vân Khanh dần lạnh đi.
Mộ Hi Trác mím môi, đang định quay người.
"Nhưng lúc ở nước Anh, tôi từng gặp một quý. bà, bà ấy cũng từng nói tôi trông rất giống con gái bà ấy.” Tống Vân Khanh xắn một miếng bánh nhỏ cho vào miệng, chậm rãi nói.
Đôi mắt Mộ Hi Trác sáng lên: “Cô gặp quý bà kia ở đâu vậy?”
“Bệnh viện.” Tống Vân Khanh ăn bánh kem một cách tao nhã.
“Bởi vì quá buồn bã cho nên bà ấy đã vào viện, bởi vì con gái bà ấy chết rồi.” Tống Vân Khanh bình tĩnh nói.
Mộ Hi Trác khiếp sợ nhìn Tống Vân Khanh, cô. cũng ngước mắt lên nhìn anh ta, giọng bình tĩnh, nhưng cũng không có chút độ ấm nào: “Con gái của bà ấy thích một người đàn ông, mang thai con của người đàn ông đấy. Nhưng một người phụ nữ. khác của anh ta dùng bố cô ấy để đe dọa, bắt cô ấy phá đứa bé đi, rời khỏi người đàn ông kia. Cô ấy không nỡ phá, lúc chạy ra khỏi bệnh viện bị xe tông chết, chậc chậc, thảm thật! Một xác hai mạng, cũng không biết người đàn ông kia biết rồi có thấy đau lòng không nữa." Tống Vân Khanh lắc đầu, đặt cái đĩa trong tay xuống.
“Ồ? Chẳng phải người đàn ông kia nên xuống địa ngục à?” Tu Quân lạnh lùng tiếp lời.
“Phải đấy! Quý bà kia nói, bà ấy nhất định sẽ khiến tên đó xuống địa ngục.” Tống Vân Khanh. bình tĩnh nói, vươn tay với sữa lắc ở đối diện nhưng không với tới, Mộ Hi Thần cầm lên đưa cho. cô, bàn tay cô khựng lại rồi nhận lấy, nhưng lại đặt sang một bên.
Mộ Hi Trác như bị ngâm trong nước lạnh, anh ta tái mặt nhìn Tống Vân Khanh: “Cô Tư, những. gì cô nói, là thật sao?”
Hai tay Tống Vân Khanh ôm vai, nhìn Mộ Hi 'Trác, cười nhẹ: “Anh Mộ, tôi chỉ kể về một người mà tôi quen biết thôi. Anh muốn biết thật hay giả, thì tôi không biết phải tìm quý bà kia ở đây để chứng minh cho anh.”
Mộ Hi Trác quay người nhanh chân rời đi.
Tống Vân Khanh cười lạnh nhìn theo bóng lưng anh ta, đàn ông ấy mà, toàn là đợi đến khi mất rồi mới biết trân trọng thôi!
Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thực sự khó chịu. Cô muốn đòi công bằng cho Tư Tiểu Lâm sao?
“Tống, Tống Vân Khanh?” Một tiếng hô khe khẽ vang lên.
Tống Vân Khanh và Tu Quân cùng quay đầu lại.
“Là cô thật à?!” Thẩm Nhã Văn như gặp ma mà nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ xinh đẹp này.
Cô ta đang tìm Mộ Hi Thần, cho dù là tìm thấy Mộ Hi Trác cũng được, khó khăn lắm mới thấy hai người họ đều ở bên này. Lúc cô ta đi tới, Mộ Hi 'Trác đã rời đi, cô ta định đuổi theo nhưng thấy Mộ, Hi Thần vẫn ở đây nên vẫn cắn môi đi tới
Còn chưa kịp nói chuyện với Mộ Hi Thần, đã nhìn thấy Tống Vân Khanh đứng đối diện.
Ban nãy cô ta và bố mẹ gặp một người bác. trong phòng nghỉ ngơi. Vì cô ta không có tiến triển. gì đáng kể với Mộ Hi Thần, bố mẹ đã bắt đầu âm. thầm cho cô ta đi xem mắt rồi. Đúng lúc nhà người 'bác này có một người con trai tầm tuổi cô ta, vừa. quay về từ nước ngoài.
Có khăn lắm cô ta mới kiếm được cớ chuồn ra ngoài tìm Mộ Hi Thần và Mộ Hi Trác, không ngờ lại bắt gặp Tống Vân Khanh.
Cô ta là Tống Vân Khanh sao?
Trông giống y hệt! Nhưng xinh đẹp hơn Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh nhìn Thẩm Nhã Văn trước mặt, không tệ! bốn năm không gặp, cô ta xinh đẹp. hơn rồi, nhưng không biết tâm trí đã trưởng. thành hết chưa.
“Không, không phải cô chết rồi sao?” Thẩm Nhã Văn quên luôn cả Mộ Hi Thần đứng bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh nhún vai mỉm cười: “Vậy cô cứ coi như gặp ma đi chẳng phải được rồi sao?”
Thẩm Nhã Văn lùi về sau một bước: “Cô chưa. chết? sao cô lại chưa chết? Sao cô lại không. chết?"
Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần sắc mặt khó coi bên cạnh, cười khẽ: “Mong chờ tôi chết đến vậy sao?”
Thẩm Nhã Văn nhìn theo ánh mắt cô thấy Mộ Hi Thần, bỗng thu hết ác độc trong mắt, rưng. rưng nước mắt: “Chị, chị à, là chị thật sao? Hả? Chị thực sự chưa chết sao?”
Tống Vân Khanh và Tu Quân nhìn nhau, tấm tắc lấy làm lạ: “Diễn không tệ đấy!”
Tu Quân đặt đĩa xuống: “Không có hứng ăn nữa, cậu còn ăn không?”
Tống Vân Khanh cười nói: “Đến ăn mà tớ còn. muốn nôn ra đây này.”
Hai người nắm tay nhau rời đi, chẳng thèm. nhìn tới Thẩm Nhã Văn đang tỏ ra đáng thương.
Lúc này, Mộ Nghị Niên đi tới:" Cậu hai, ông cụ mời cậu qua kia."
Mộ Hi Thần nhìn Thẩm Nhã Văn, Thẩm Nhã Văn ai oán nhìn anh, Mộ Hi Thần nói: “Cô Thẩm không đi cùng tôi xem ông nội thế nào sao?”
Ai oán của Thẩm Nhã Văn lập tức biến thành. ngạc nhiên vui mừng, vội vàng gật đầu đi theo Mộ Hi Thần.
Mộ Nghị Niên kinh ngạc, ông ấy không ngờ ại đẫn cả cô Thẩm theo, ông ấy đã đứng đó quan sát một lúc rồi, ánh mắt Mộ Hi Thần nhìn cô Tư đầy sĩ tình.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào cậu hai chỉ vì cô Tư và cô Tống trông giống nhau, cho. nên...
Mộ Nghị Niên thẩm lắc đầu.
Sở Mạc Dao nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng. tìm thấy Tống Vân Khanh, đi tới trách rằng: “Cậu chạy đi đâu vậy? Tìm cậu bao lâu đi.”
Tống Vân Khanh giới thiệu cho bọn họ:" Trước đây mãi vẫn không có cơ hội giới thiệu hai người làm quen nhau. Giờ thì tốt rồi, hai người bạn thân nhất của tớ, Tu Quân, Dao Dao, hai người làm quen nhau đi."
Tu Quân và Sở Mạc Dao mỉm cười nhìn nhau, đôi bên đều nghe về đối phương, cho nên lần gặp. mặt đầu tiên cũng như bạn cũ, ba người đi sang một bên thẩm thì với nhau.
Mộ Chính Sơ nhìn Mộ Hi Thần và Thẩm Nhã Văn cùng nhau đi tới đây, hơi kinh ngạc. Lẽ nào người phụ nữ kia thực sự không phải Tống Vân Khanh sao? Nếu phải thì làm gì có chuyện Hi Thần không để ý đến nó?
Thẩm Nhã Văn cung kính gọi chào một tiếng: " Chào ông Mộ ạ!"Trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Mộ Chính Sơ mỉm cười gật đầu: “Bố mẹ cháu. đâu?” Nói xong ra hiệu cho Mộ Nghị Niên, ông ấy lập tức rời đi.
Thẩm Nhã Văn cười nói: “Ban nãy họ nói. chuyện với mấy bác trong phòng nghỉ ngơi ạ.”
“Õ? Vậy lúc nãy cháu đứng cùng ai vậy?”
'Thẩm Nhã Văn vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhìn Mộ Hi Thần, không nói gì.
Mộ Chính Sơ chỉ cảm thấy nói chuyện với người không thông minh là chuyện rất mệt mỏi.
“Cô Tư của tập đoàn Duệ Dật vừa nãy, cháu nhìn thấy chưa? Có cảm thấy rất giống chị cháu không?” Mộ Chính Sơ nói thẳng vào vấn đề.
Đầu óc Thẩm Nhã Văn suy nghĩ nhanh chóng, mắt liếc sang Mộ Hi Thần đang im lặng, cố ý thở đài: “Cái cô mà ông nói ấy ạ, cháu cũng cảm thấy cô ấy rất giống chị gái cháu. Đáng tiếc cô ấy chẳng thể nào bằng chị cháu được, chị cháu dịu đàng đễ mến, lương thiện ôn hòa nhất. Toàn thân cô gái kia toàn gai góc, nói chuyện khiến người khác rất khó chịu. Haiz! Tính ra thì đúng là không ai có thể so với chị cháu được.”
Thẩm Nhã Văn cố tình tỏ ra buổn bã.
Khen chị gái trước mặt Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần sẽ rất vui, cô ta đã được nếm ngon ngọt mấy lần rồi. Còn chưa thấy vẻ mặt của Mộ Hi Thần, Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ đã vội vàng đi tới.
Không kịp chào hỏi Mộ Chính Sơ đã hỏi Thẩm Nhã Văn: “Có người nói là nhìn thấy chị con? Ở đâu? Hả? Ở đâu? Con gặp rồi sao?”
Thẩm Nhã Văn nhíu mày, sao bố lại mất bình tĩnh như vậy chứ.
'Thế là cô ta đoan trang nói: “Bố, người kia không phải chị, chỉ là trông giống mà thôi.”
Quay đầu lại, cô ta cười nói với Mộ Chính Sơ: " Bố cháu thương chị cháu lắm, chị cháu xảy ra chuyện, đến nay ông ấy vẫn canh cánh trong lòng."
Thẩm Nghị nghe con gái nói vậy, bỗng nhận ra mình mất bình tĩnh, bèn cười nói với Mộ Chính Sơ: “Khiến lão Mộ chê cười rồi, con gái cả của tôi mất đã nhiều năm, nhưng tôi vẫn không chịu tin, cứ cảm thấy rồi sẽ có một ngày nó nhất định sẽ quay về bên tôi.
Mộ Chính Sơ hiền từ nhìn một nhà ba người nhà họ Thẩm: “Lúc nãy hai người không ở đây, tổng giám đốc tập đoàn Duệ Dật ở nước Anh kia đúng là rất giống con gái hai người đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...