Nhìn khuôn mặt ngủ say của hai bảo bối dưới ánh đèn âm u, Tống Vân Khanh vô cùng thỏa mãn.
Vì hai đứa nhỏ, cô sẽ làm cho mình trở lên mạnh mẽ.
Tuy rằng ông ngoại và mẹ không còn, không ai có thể bảo vệ cô, nhưng hiện tại hai đứa nhỏ cần cô đến bảo vệ, bọn nhỏ là động lực của cô.
Tống Vân Khanh đứng lên, mở cửa ban công. ra, ban đêm mùa hè, ít đi chút nóng bức của ban. ngày.
Tay vịn vịn trên ban công, trông về phía xa xa vạn nhà đèn đuốc.
Thành phố M, cô đã trở lại, chẳng qua đã thay. da đổi thịt.
Từ xa, có thể nhìn thấy đồng hồ trên đại học M.
Đối diện đại học M chính là ngôi nhà cũ của cô, cô tỉ mỉ bố trí, cho rằng sẽ ở đó cả đời một kiếp.
Đã từng, cô cho rằng cô sẽ cùng anh sống cả đời một kiếp ở ngôi nhà đó. Đã từng, cô vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Những tổn thương mà bố, mẹ kế và em gái gây ra cho cô, sự phản bội của bạn tốt và người chồng, chưa cưới, những nỗi khổ từ những bữa ăn vặt, những vết thương mà cô phải chịu đựng, đều được tình yêu xoa dịu.
Có anh, cô cái gì cũng không thèm để ý, cần gì vì những chuyện không tốt kia mà rối loạn lòng mình, trong lòng mang cừu hận cùng oán giận sẽ không có vui vẻ, cô không để cho những cảm xúc tiêu cực kia ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của mình.
Đối với tương lai, đối với tình yêu, cô vẫn có sự dũng cảm một mình của bản thân.
Cũng chỉ là đũng cảm một mình mà thôi.
Làm sao có thể có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn như vậy?
Ít nhất cuộc sống của cô chỉ có thể là vỡ nát,
Cô đã từng, vì sự phản bội của người chồng chưa cưới, cảm giác đau lòng đến phảng phất có một cái lỗ đồng dạng, không ngừng chảy máu.
Mà nay cô, sẽ không bao giờ có cái loại cảm giác này nữa, người không có tâm, đau lòng ở đâu ra?
Lúc mới tới Anh, mang thai, mắt nhìn không, quen, tiếng Anh không tốt, giao tiếp khó khăn.
Ăn và ở là vấn đề lớn nhất của cô, không thể khiến đứa bé trong bụng chịu ấm ức, cô ở trong quán game làm huấn luyện viên thay cho người ta, vì mỗi một bữa cơm mà cố gắng.
Lúc đó không có đau, cũng không có nước mắt.
Cho nên nào còn có tâm tình nghĩ đau lòng, không đau, đó còn phải là cực hạn của một người.
Rốt cục đợi được Tô Mạn Nhiên tới đón cô, Tô Mạn Nhiên hoàn toàn không có cách nào tin tưởng người trước mặt này có trình độ, người đủ gầy đến mức có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào lại là hacker mà anh ta ngưỡng mộ nhất.
Cô mỉm cười tấn công vào email của anh, nhìn Tô Mạn Nhiên giật mình, cô vô cùng bình tĩnh.
Ông trời không có tuyệt đường của cô, chẳng. qua để cho cô đi con đường gập ghềnh hơn mà thôi.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ giả ngu nữa, sẽ không cho rằng những thứ tốt đẹp bên ngoài kia là thật sự tốt đẹp.
Từ đó về sau, cô từ bỏ hy vọng, không còn có bất kỳ ước mơ nào.
Còn nhớ rõ sáng sớm ngày ra khỏi đồn công. an, sáng sớm mùa đông, sương mù nhàn nhạt, nửa sáng nửa mờ, như những người nham hiểm mà dơ bẩn kia.
Đối với thành phố này, cô không có một chút ấn tượng tốt nào.
Nhìn ánh đèn rực rỡ kia, khói lửa nhân gian, rực rỡ phồn hoa, mà trên thực tế, còn không biết cất giấu vô sỉ xấu xa như thế nào. Cô đối với tình. người đã không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Cô cho rằng, đã đủ lạnh và cứng, mới có thể cưới được dự án của nhà họ Diệp về.
Nhà họ Mạnh vẫn luôn cho cô ấm áp, cô khắc ghi trong lòng, đây là phúc mà ông ngoại để lại cho cô, cô nhất định sẽ quý trọng.
'Về phần Mộ Hi Thần, cô và anh đã đi đến đường cùng, yêu thì sao? Không còn đường nào để đi tiếp nữa rồi
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đèn quá sáng, thế nên trên bầu trời đêm đều không có ngôi sao.
Lúc ở nước Anh, làm xong việc, cô cũng thường nhìn bầu trời đêm ngẩn người như vậy, mặc kệ những lời ba hoa khoác lác của Tô Mạn Nhiên.
Bầu trời ở đâu cũng giống nhau.
Lòng trung thành của cô đã từng có, chỉ từng có trong căn nhà xa xôi lúa, về sau không còn nữa. Nước Anh không phải nhà của cô, thành phố M cũng không phả
Đối với cô mà nói, hai bảo bối ở bên cạnh, đi đâu, ở đâu, đều không quan trọng.
Sau này, cô sẽ hỏi hai bảo bối thích nơi nào, cô liền mang theo hai đứa nhỏ định cư ở nơi nào. Dù sao, đối với cô chỗ nào cũng giống nhau.
Chỉ có điều, lúc này đây, cô phải làm tất cả những gì cần làm.
Tống Vân Khanh yếu đuối thiện lương kia đã không còn, lúc này đây, cô không có lý đo nương, tay mềm lòng, cô là tới đòi nợ.
Điện thoại reo lên, mở ra nhìn thoáng qua, là Diệp, trên đó chỉ có hai chữ: "Anh em.”
Tống Vân Khanh mỉm cười: Tu Quân, thì ra cậu là em gái của Diệp, thật tốt! Chúng ta có thể có chung một mục tiêu nữa rồi.
“Thở đài một hơi, xoay người trở về phòng, ngủ một giấc thật ngon, để tỉnh thần ở trạng thái tốt nhất đi gặp tổng giám đốc Tu.
Tống Vân Khanh không nhận ra một bên khác. của ban công, cách không xa, có một người, vẫn đứng trong bóng tối nhìn cô, ánh mắt thâm tình lưu luyến.
Mộ Hi Thần nhìn thấy Tống Vân Khanh từ trong phòng đi ra, tim đập nhanh hơn.
Tối hôm qua anh vào ở đây, anh muốn gần cô, cách bọn nhỏ gần một chút. Nhưng anh biết, bây giờ anh không thể xuất hiện ở trước mặt cô, sự quyết liệt của cô không ai rõ ràng hơn anh.
Năm đó, anh dùng phương thức nửa ép buộc giữ cô ở bên người, là bởi vì anh có lòng tin tuyệt đối đối với tình cảm của mình.
Hiện tại, anh cũng không đám, bởi vì người làm tổn thương cô sâu nhất, chính là anh.
Nhìn cô trở về phòng, Mộ Hi Thần đứng mãi đến khi thấy đèn bên cửa sổ tắt, mới vào. phòng.
Mạnh Ngọc gọi video với anh: ''Thần, ông và Tống Vân Khanh đã bàn nhau, về sau ban ngày sẽ đón con về nhà ông, buổi tối đưa về ở cùng cô ấy, ông cụ vốn muốn cho ba mẹ con bọn họ đều chuyển đến nhà họ Mạnh, thế nhưng Tống Vân Khanh có công việc của mình, có thể không quá thuận tiện, cho nên liền dùng cách như vậy, hai đứa con nói với ông cụ, buổi tối phải ở cùng mẹ.”
Mộ Hi Thần uống một ngụm rượu, không nói gì.
Anh nhìn ra được, tình cảm ba mẹ con vô cùng tốt.
“Thần, nếu như cậu muốn tiếp cận hai đứa bé, thì ban ngày qua đây đi, ông nội sẽ không phản đối. Dao Dao nói, Tống Vân Khanh đã hết hy vọng đối với cậu rồi.” Mạnh Ngọc nói rất khó khăn.
Vẻ mặt Mộ Hi Thần không thay đổi, anh hoàn toàn hiểu được
"Hai đứa nhỏ, rất đáng yêu, Moon hoạt bát một chút, dỗ dành người trong nhà đều thích, Leo giống cậu, nói rất ít, rất bình tĩnh. Hai đứa nhỏ đều rất thông minh, kỹ thuật máy tính của Leo chỉ sợ lợi hại hơn người lớn." Mạnh Ngọc kể về hai đứa nhỏ.
Mộ Hi Thần biết anh có thể có một đứa con trai thiên tài, Gia Thụy nói cho anh biết, Leo biết dùng mật mã Morse, nhìn khí thế ra lệnh của nó hôm đó, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi.
" Còn nữa, bố chồng tôi đã chẩn mạch cho cô ấy, cơ thể cô ấy rất yếu, nếu như không điều dưỡng tốt, có thể sẽ có vấn đề, ngay cả nước trái cây lạnh một chút cô ấy cũng không thể uống, chỉ có thể uống nước nóng. Nghe ý của Leo, cô ấy thường xuyên mắc bệnh." Mạnh Ngọc nhớ tới chuyện Sở Vĩ Chiêu kiểm tra cơ thể cho Tống Vân Khanh.
Trong mắt Mộ Hi Thần hiện lên một tỉa thống. khổ.
"Thần, cậu, có tính toán gì không?” MạnhNgọc hỏi.
Mộ Hi Thần uống hết rượu, cầm lấy bình giải rượu lại rót một chén, lắc lắc chén rượu: "Ngọc, tôi muốn theo đuổi lại Vân Khanh.”
Mạnh Ngọc ngẩn người, cũng không bất ngờ, chỉ là cậu ta có thể bình tĩnh như vậy, Mạnh Ngọc rất vui mừng.
“Cô ấy muốn làm gì tôi đều ở bên cô ấy, giúp. đỡ cô ấy, cô ấy muốn giết người phóng hỏa cũng. được, vào nhà cướp của cũng được, tôi đều ở bên cô ấy, che chở cô ấy, cho dù cô ấy cả đời không tha thứ cho tôi, tôi cũng muốn đi theo bên cạnh cô ấy, để cô ấy ở trong tầm mắt của tôi. "Ánh mắt Mộ Hi Thần nhìn rượu vang đỏ lắc lư, gần từng chữ, nghiêm túc nói.
Mạnh Ngọc đoán được sẽ là kết quả này.
''Vậy, ông nội cậu thì sao?" Mạnh Ngọc có chút lo lắng hỏi.
Mộ Hi Thần uống một ngụm rượu, trầm mặc một lát: "Ngọc, tôi không làm quân cờ.”
Mạnh Ngọc im lặng.
"Giúp tôi tìm hiểu bọn nhỏ thích cái gì, nói cho tôi biết.” Mộ Hi Thần nhìn Mạnh Ngọc, nói rất nghiêm túc.
Mạnh Ngọc gật đầu.
Mộ Hi Thần tắt video, một mình uống,
Vừa nghĩ tới Diệp nói Vân Khanh mấy năm nay sinh hoạt, lòng của anh rất đau, anh vốn muốn nâng niu cô gái mình yêu thương trong tay để che chở cẩn thận, lại bởi vì anh sai lầm, chịu nhiều như vậy khổ.
Nhìn đáng vẻ gầy yếu của cô ấy, nhớ tới liền khiến tim anh như bị đao cắt.
Vân Khanh, em yên tâm, anh đã đồng ý với em, nhất định sẽ làm được.
Anh hứa em để em có một đời hạnh phúc, thì nhất định cho em một đời hạnh phúc.
Sai lầm bốn năm trước, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp.
Anh mất thời gian bốn năm mới hiểu được, Vân Khanh mới là người yêu anh nhất.
Vân Khanh đã từng cố gắng xây dựng một gia đình như vậy, cho anh cũng cho cô ấm áp, cô thậm chí cố gắng muốn sinh một đứa bé, đem tuổi thơ hai người bọn họ thiếu hụt, tình thương của bố cùng tình thương của mẹ đều đành cho con cái của bọn họ, dùng hạnh phúc của con cái để chứng minh hạnh phúc của hai người bọn họ.
Nhưng anh thì sao?
Anh cho rằng ông nội thật lòng yêu thương, anh, anh không muốn thừa nhận ông nội đang lợi dụng anh để cân bằng bác cả và anh họ.
Anh cho rằng chỉ cần anh im lặng, nhà họ Diệp sẽ biết khó mà lui.
Anh cho rằng chỉ cần anh không muốn, không phối hợp, ông nội và Diệp gia sẽ bỏ qua cho anh.
Là anh quá ngây thơ, nghĩ tính cách con người quá tốt đẹp, quá ngốc, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Mà cái giá phải trả chính là Vân Khanh của anh.
Bọn họ đều muốn đưa cô ấy vào chỗ chết, anh còn đang nằm mơ, cho rằng chỉ cần anh thỏa. hiệp, Vân Khanh sẽ không có việc gì, chỉ cần anh. nhường một bước, Vân Khanh sẽ được bình an.
Sao có thể chứ? Vừa nghĩ tới năm đó người chết kia có thể là Vân Khanh, tay của anh liền không kiểm chế được mà phát run, cái dạng mất đi đau đớn, khắc cốt ghi tâm. Vừa nghĩ tới những người đó muốn giết anh, anh liền trong lòng nổi giận, Vân Khanh của anh, tuyệt đối không thể có. việc gì.
Hiện tại, ngoại trừ Vân Khanh, còn có hai đứa con.
Cả đời này, anh đi rất nhiều đường vòng, nếu. như không có mẹ của Vân Khanh liền không có anh của hôm nay.
Trong ngày tháng mộng mơ ấy, trong độ tuổi nổi loạn, là Tống Lan Nhược kéo anh quay đầu lại, cho anh một mục tiêu, một hy vọng, hứa gả cô con gái yêu quý nhất cho anh, để cho anh thoát ra khỏi là bùn đất, hăng hái hướng về phía trước.
Người phụ nữ địu đàng xinh đẹp kia, ánh mắt ôn hòa nhìn anh: "Con trai, cho dù lăn lộn xã hội đen, cũng phải làm đại ca, mà không phải đàn em nghe lệnh, phải cho mình có đầy đủ năng lực, bảo vệ người muốn bảo vệ. Chờ con thoát ra khỏi ngày đó, nhớ trở về cưới Vân Khanh, dì tin tưởng con nhất định sẽ làm cho con bé hạnh phúc cả đời."
Những năm đó, được huấn luyện, học tập, chịu không nổi thời điểm, sẽ nhớ tới nàng, nhớ tới cái kia mềm dẻo cô gái nhỏ: "Anh, em sẽ thổi phù cho anh, phù phù hết đau.”
Hai mẹ con họ là động lực phấn đấu của anh, là trong những ngày đen tối đó, ánh sáng hy vọng, trong lòng anh, để cho anh vượt qua, để cho anh rốt cục đứng ở vị trí cao kia, tự nhận là có năng lực bảo vệ cô ấy, cô ấy cứ như vậy thẳng tắp đụng vào lồng ngực của anh.
Cô cầu xin anh cưới mình, mang theo những, của hồi môn tương lai.
Anh vốn muốn cưới cô, chẳng có liên quan gì tới của hồi môn.
Những ngày sau đó, mỗi ngày đều ngọt ngào như vậy.
Lần anh đi cứu Diệp, trong lòng lo lắng cho. cô, nhớ cô, biết được cô cũng đang nhớ anh, khí đó, anh vô cùng vui vẻ.
Bị thương vừa tỉnh lại, chợt nghe cô ấp a ấp. úng hỏi Bành Việt ngày anh trở về.
Anh bỏ mặc lời khuyên can của Mạnh Ngọc, Mạnh Dương, kiên trì buổi tối phải về nhà, sợ cô nhìn ra, cố ý về muộn.
Kết quả cô chờ anh, ngủ thiếp đi trên sô pha.
Giây phút chịu đựng đau đớn ôm cô lên giường, ôm cô vào lòng, trái tìm anh đã được lấp đầy.
Sáng sớm hôm sau cô phát hiện anh không bình thường, sau đó phán đoán anh bị thương.
Lúc đó cô ấy lo lắng, làm cho đau đớn của anh đều giảm bớt.
“Thật tốt, trong cuộc đời có cô ấy, anh cảm. thấy tất cả những chuyện xấu trước đây đều không quan trọng, mọi đau khổ đều đáng giá.
Cảm nhận được cô từng chút từng chút yêu mình, mở lòng, loại hạnh phúc này, không thể diễn tả bằng lời.
Nếu như, tất cả những thứ này, có thể tiếp tục thì tốt biết bao!
Nhưng mà, tất cả đều đã bị phá hủy.
Bọn họ từ hai người, biến thành bốn người, lại bị chia rẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...