Trên màn hình LED khổng lồ, một đôi nam nữ thân không mảnh vải đang ân ái triền miên.
Trong âm thanh lập thể hàng đầu truyền ra tiếng rên rỉ sung sướng như lên mây.
Tư thế nữ trên nam dưới tiêu chuẩn, từ bóng lưng trần trụi của người phụ nữ đã có thể nhìn ra dáng người hoàn mỹ của cô ta, làn da trắng nõn mềm mại không chút tì vết.
Tay của người đàn ông đặt trên bộ ngực mềm mại của người phụ nữ, người phụ nữ kêu lên một tiếng, người đàn ông xoay người đè người phụ nữ ở dưới thân, khuôn mặt của hai người xuất hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người.
Tống Vân Khanh sững sờ nhìn màn hình lớn, như thể cảm nhận được một con dao sắc bén cắm vào giữa trái tim mình, đau đớn đến mất cảm giác.
Đôi nam nữ trần như nhộng trên màn hình này, nam là chồng chưa cưới Vệ Tử Kiệt của cô, nữ là bạn thân nhất của cô Bùi Tiêu Tiêu.
Hai người lúc này đều đang đứng bên cạnh cô.
Hôm nay, giờ phút này, là lễ đính hôn của Tống Vân Khanh và Vệ Tử Kiệt.
Vừa rồi trên màn hình lớn đang chiếu ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn của cô và Vệ Tử Kiệt, kết hợp với bài thuyết minh sến sẩm của người dẫn chương trình, ảnh vừa mới chiếu được mười mấy tấm, bắt đầu từ lúc Tống Vân Khanh ba tuổi, Vệ Tử Kiệt bảy tuổi, còn chưa chiếu đến lúc Tống Vân Khanh mười tuổi, phong cách bỗng nhiên thay đổi, ảnh thanh mai trúc mã biến thành video khiêu dâm.
"A——" Một tiếng hét chói tai, Bùi Tiêu Tiêu vốn đang đứng cạnh Tống Vân Khanh nhào vào trong lòng Vệ Tử Kiệt cách đó vài bước.
Nếu như vừa rồi vẫn có người chưa thấy rõ hoạt động của hai người trong video, lần này liền hiểu rõ ràng, bởi vì Tống Vân Khanh còn đứng tại chỗ, mà trong lòng Vệ Tử Kiệt lại có thêm một người phụ nữ.
Khách khứa ngay lập tức nổ tung.
"Tình huống gì đây? Người phụ nữ kia không phải là bạn thân của Tống Vân Khanh sao?”
“Đúng vậy, Tống tiểu thư bị cắm sừng sao?”
"Ồ, dáng người của người phụ nữ này không tệ! Rất ấn tượng nha.”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Thẩm Nghị gầm lên giận dữ, xông lên chắn ở trước màn hình LED lớn, nhưng đó là một màn hình cao hơn ba mét khổng lồ, chiều cao hơn một mét bảy của ông ta đứng trước hai người trần như nhộng, thật sự rất buồn cười.
Mặt của Vệ Đồng Phủ cũng đã trở thành màu gan heo, chỉ là ông ta phản ứng nhanh hơn Thẩm Nghị, chạy thẳng về phía phòng thu phát sóng phía sau màn hình, tắt màn hình LED.
Bùi Tiêu Tiêu cúi đầu khóc nức nở, nhìn về phía Tống Vân Khanh đầy thương tâm, "Vân Khanh, không phải cậu đã đồng ý không truy cứu chuyện này nữa hay sao? Tớ đã hứa với cậu, chờ sau khi hai người đính hôn thì sẽ rời khỏi Tử Kiệt, rời khỏi thành phố này, nhưng tại sao? Tại sao cậu nhất định phải cho mọi người đều biết? Cậu, cậu thật sự muốn ép tớ đi chết sao?”
Vệ Tử Kiệt vốn còn có chút bối rối đối với Bùi Tiêu Tiêu đột nhiên nhào vào trong lòng anh ta, vừa nghe thấy lời này, kinh ngạc đỡ lấy Bùi Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, em nói cái gì? Vân Khanh ép em rời đi? Ép em đi chết?”
Bên tai Tống Vân Khanh truyền đến tiếng kim khí giao minh, vang lên đầy mãnh liệt, cô mờ mịt nhìn Vệ Tử Kiệt, người đàn ông này và cô là hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, kể từ khi có trí nhớ cô đã biết cả đời này cô sẽ nắm tay cùng đi với Vệ Tử Kiệt.
Anh ta và Bùi Tiêu Tiêu đã ở bên nhau từ khi nào?
Mình đã đồng ý không truy cứu Bùi Tiêu Tiêu từ khi nào?
Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ, đang nói cái gì vậy?
“Tống Vân Khanh, sao cô lại độc ác như vậy, ngay cả chồng chưa cưới và bạn thân của cô mà cô cũng gài bẫy!” Em gái của Vệ Tử Kiệt là Vệ Tử Mỹ đẩy vai Tống Vân Khanh một cái.
Tống Vân Khanh ngơ ngác hoàn toàn không có phòng bị, bước chân loạng choạng lùi về phía sau, vừa vặn lùi đến bên cạnh Thẩm Nghị.
Khuôn mặt của Thẩm Nghị hầm hầm, giơ tay lên đã là một bạt tai, "Súc sinh! Chuyện tốt mày đã làm! Mất hết mặt mũi của hai nhà chúng ta!”
Tống Vân Khanh còn chưa đứng vững, đã bị một bạt tai này đánh ngã xuống mặt đất.
Vệ Tử Kiệt vội vàng, vừa muốn đi đỡ cô, Bùi Tiêu Tiêu lại nắm chặt cánh tay của Vệ Tử Kiệt.
Tống Vân Khanh nghiêng đầu, lại đúng lúc nhìn thấy sự đắc ý trong mắt Bùi Tiêu Tiêu.
"Ôi, anh Thẩm, sao anh lại có thể đánh con như vậy chứ? Vân Khanh, mau đứng lên." Một đôi tay to đỡ Tống Vân Khanh dậy.
Vệ Đồng Phủ thở dài, "Vân Khanh, đừng trách bố cháu tức giận, việc làm này của cháu, thật sự là quá đáng.”
Đinh Linh Linh lại chỉ tay vào Bùi Tiêu Tiêu: "Cô là con khốn từ đâu tới? Chắc chắn là cô quyến rũ Tử Kiệt, cô cút đi cho tôi, tôi sẽ không để cô bước vào cửa nhà tôi.”
Bùi Tiêu Tiêu sợ hãi rụt lại phía sau Vệ Tử Kiệt.
Vệ Tử Kiệt chắn trước người Bùi Tiêu Tiêu: "Mẹ, mẹ đừng trách Tiêu Tiêu, Vân Khanh, Tiêu Tiêu là người bạn thân nhất của em, em không thể ép cô ấy đến bước đường cùng được!”
Tống Vân Khanh cuối cùng cũng đứng vững dưới sự dìu đỡ của Vệ Đồng Phủ, một giọt nước mắt không cẩn thận lăn xuống, cô ngước mắt lên nhìn về phía Vệ Tử Kiệt, người đàn ông cô đã yêu khi còn nhỏ này, bỗng nhiên phát hiện, anh ta vậy mà lại xa lạ như thế.
Đúng vậy! Bùi Tiêu Tiêu là người bạn thân nhất của cô, anh ta biết cô ta là người bạn thân nhất của cô, nhưng bọn họ lại cùng nhau phản bội cô, còn muốn chỉ trích đổ lỗi cho cô?
"Tống Vân Khanh, thật không ngờ cô lại là một người hai mặt như vậy, anh, người như vậy sao anh có thể đính hôn cùng được? Sau này kết hôn rồi còn chưa chắc có bôi đen anh hay không! Cô ta cũng quá độc ác!" Vệ Tử Mỹ hung dữ trừng mắt nhìn Tống Vân Khanh một cái, nói với Vệ Tử Kiệt.
Vệ Tử Mỹ và Tống Vân Khanh là bạn học cấp ba, từ nhỏ đã không thích Tống Vân Khanh, luôn luôn cùng Thẩm Nhã Văn bắt nạt cô, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tống Vân Khanh sẽ là chị dâu tương lai của cô ta.
"Con im miệng cho mẹ! Vân Khanh chính là đại tiểu thư của nhà họ Tống, con khốn kia là ai chứ? Cô ta có xuất thân của Vân Khanh sao? Nhà họ Vệ chúng ta sao có thể cưới một đứa con dâu không có thân phận?" Đinh Linh Linh vội vàng ngăn cản con gái, trong lúc cấp bách lại quên khống chế âm lượng.
Đinh Linh Linh chưa đến mức thích Tống Vân Khanh, nhưng lại vô cùng để ý đến xuất thân và gia cảnh của cô, cưới cô làm con dâu, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với tương lai của con trai, ngước mắt trông xa, trong những nhà quyền thế này cũng không có người nào thích hợp hơn Tống Vân Khanh, quan trọng là, giá trị con người của Tống Vân Khanh mặc dù cao, nhưng làm người lại thật thà, dễ bắt nạt.
Vậy nên, bà ta lập tức tỏ rõ lập trường của mình, đứa con dâu này nhà họ Vệ không thể mất.
Tống Vân Khanh vừa rồi còn có chút cảm kích mẹ chồng tương lai phân rõ đúng sai, ra mặt vì mình, nhưng hóa ra, bà ta lại có tâm tư như vậy.
"Đúng vậy! Chị, chị chính là đại tiểu thư nhà họ Tống, chị làm như vậy, cũng phải suy nghĩ đến thể diện của nhà họ Tống, nhà họ Thẩm và nhà họ Vệ một chút!" Dáng vẻ Thẩm Nhã Văn vô cùng đau đớn.
"Vân Khanh, con thật sự đã phụ lòng thương yêu của bố con đối với con, con đã làm tổn thương trái tim của ông ấy quá rồi." Giọng nói dịu dàng của Ngô Mạn Lệ không cao không thấp, mang theo sự thương cảm.
Lời nói của mẹ con bọn họ, làm cho sắc mặt của Thẩm Nghị và Vệ Đồng Phủ càng khó coi hơn, đứa con này quá không hiểu chuyện! Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...