“Không ” Cung Vũ Trạch trả lời.
Vì thế Quý An Ninh đành phải vừa nhảy vừa đi về nhà.
“Vậy làm phiền anh rồi.” Quý An Ninh nói xong tiếp tục nhảy. Tiểu Kha thấy lạ nên chạy tới bên cạnh cô, dường như thấy bên ngoài có nguy hiểm, muốn bảo vệ cô.
Cung Vũ Trạch ném tờ báo trong tay anh, lẩm bẩm, “Thật phiền phức.”
Nói xong, anh bước nhanh tới. Khi Quý An Ninh chuẩn bị bước xuống bậc thềm, từ phia sau anh lại bế thốc cô lên như khi nãy, bế cô quay lại phòng khách.
Quý An Ninh lại trợn tròn mắt, không biết anh ấy định làm gì. Thế nhưng cái ôm này khiến tim cô đập nhanh hơn. Trong đầu cô trống rỗng.
Anh ấy đã có bạn gái. Ôm nhau thế này không tiện.
Quý An Ninh lại quay về ghế sô-pha, Cung Vũ Trạch tức giận, “Anh chưa cho phép, thì em không được rời khỏi đây.”
Quý An Ninh, “...”
Cô là người bị thương hay là tù nhân của anh ấy?
Không được tự ý rời khỏi đây ư?
“Thế nhưng...” Quý An Ninh muốn nói, cô còn chưa ăn sáng! Cô đói rồi, còn ở đây chắc chắn không có phần cho cô!
“Chẳng thế nhưng gì hết” Anh ta nói giọng như ra lệnh. Cung Vũ Trạch quay lại chỗ lúc này, quay lưng lại với cô, nhặt tờ báo tiếp tục xem
Quý An Ninh thấy bất lực, bây giờ chẳng đi bộ nổi. Cô lo lắng, tuần sau làm sao đi làm đây? Lại còn con chó dại kia nhất định vẫn quanh quẩn đâu đó.
“Này! Có thể báo cơ quan chức năng về con chó đó được không, để họ bắt nó đi.” Quý An Ninh lo cho những người khác.
“Báo rồi” Cung Vũ Trạch lạnh lùng trả lời.
Trong lòng cô thấy ấm áp, chẳng lẽ khi nãy anh ta gọi điện thoại là để báo chuyện này. Thực ra anh tay rất chú ý mọi việc hơn cô tưởng.
Nghĩ tới trước đây khi cùng đi leo núi, anh ta không vứt một mẩu rác nào! Anh ta biết bảo vệ môi trường, có đạo đức, lại ngoan ngoãn. Cô rất tò mò, bậc cha mẹ nào nào nuôi dưỡng được một người tốt như anh.
Quý An Ninh lại nhớ tới những chuyện trước đây, rồi cô thấy xót xa trong lòng.
“Tiểu Kha lại đây, đến chỗ chị nào. Chị gãi ngứa cho em” Quý An Ninh gọi Tiểu Kha. Lông của Tiểu Kha rất mềm nên cố rất thích vuốt ve nó.
Tiểu Kha lập tức ngoan ngoãn nhảy lên ghế sô-pha. Sau đó nó gúc đầu xuống đùi cô, tận hương cảm giác được cô vuốt ve.
Trong lúc đầu bếp đang chuẩn bị bữa sáng, tại phòng khách yên tĩnh, Quý An Ninh vuốt ve Tiểu Kha, nhưng cô cũng cảm thật thật khó xử.
Khi đầu bếp bắt đầu bày đồ ăn lên bàn, Quý An Ninh ngẩng đầu nhìn và thấy ngạc nhiên. Đầu bếp lại chuẩn bị bàn ăn cho hai người, lại còn sắp xếp ngồi đối diện nữa.
Đó là vị trí mà trước đây cô từng ngồi với Cung Vũ Trạch.
Trong lòng cô thấy ấm áp. Không lẽ cô cũng có phần ăn sáng ở đây? Quý An Ninh chớp mắt, nhìn về phía Cung Vũ Trạch.
Bóng người anh đổ dài, tư chất nho nhã, mái tóc đen sạch sẽ, ánh sáng bên cửa sổ chiếu rọi vào người anh, tĩnh lặng như một bức tranh.
Quý An Ninh nhìn ngây người. Cô vẫn yêu anh sâu lặng, khi anh ở trước mặt làm sao cô có thể không có tâm trạng cơ chứ. Chỉ cần khôngbị anh ấy nhìn ra, cô thật sự muốn thế này mãi.
Đầu bếp bày biện thức ăn một cách tinh tế trên bàn, rồi qua mời, “Thiếu gia, Hạ tiểu thư, bữa sáng đã xong, mời hai người dùng!”
Cung Vũ Trạch lúc này mới quay người sang. Hình dáng cao lớn của anh bước tới. Quý An Ninh nhìn thấy anh ta tiến lại, lẽ nào anh ấy lại bế mình lên như khi nãy.
“Không cần bế... tôi có thế tự đi.” Nói xong, Tiểu Kha đã nhảy xuống trước. Bữa ăn của nó cũng đã xong, được đặt ở trong cái đĩa bên cạnh.
Cung Vũ Trạch khoanh tay, đứng xem cô ấy đi thế nào.
Quý An Ninh thấy khó xử, đi làm sao được? Quả thực cô đi lại rất khó khăn, thế nhưng vẫn cố lê tới bàn ăn. Một chân bước thẳng, một chân kiễng lên, tập tễnh bước đi.
Cung Vũ Trạch không dìu, cũng không giúp cô mà đứng nhìn quan sát.
Dường như anh ta đợi để nhìn thấy cô xấu hổ.
Quý An Ninh đành phải nhảy lò cò, sau đó tiếp tục tập tễnh đi. Có lẽ anh mắt của Cung Vũ Trạch khiến cô luốn cuống, đứng không vững. Chân bị thương kiễng trên mặt đất thấy đau lên thu lại. Cả người cô lao đảo, cô đưa tay theo bản năng để bám vào cái gì đó.
Cung Vũ Trạch đứng ngay bên cạnh nên cô bám vào đó, tóm chặt vào vai anh. Cô nhìn với ánh mắt ngượng ngùng, “Cho tôi mượn vai anh một tý được không?”
“Chẳng phải không cần giúp hay sao?” cv lạnh lùng nói.
Quý An Ninh giật tay ra, sau đó tiếp tục lảo đảo. Cô cố đứng vững sau đó nhưng quả thực chẳng dễ dàng gì. Cô lại đưa tay bám vào vai người đàn ông.
Cung Vũ Trạch thấy cô bám tay vào, dường như thấy phiền. Khi mà cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã lần thứ 3 bế cô lên, đến chỗ ngồi của cô.
Quý An Ninh đỏ ửng mặt, tay cô ôm cổ anh một cách vô thức, cảm thấy sức mạnh từ đôi tay anh, con tim cô lại đập loạn xạ.
Ngồi vào vị trí, trong đầu cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì.
Cung Vũ Trạch thì ngồi một cách tự nhiên vào vị trí của mình, lấy dao cắt bánh mì, ăn phần của mình.
Quý An Ninh thực sự đã đói, mùi thơm của thức ăn va vào mũi. Cô bưng bát cháo gà bên cạnh và húp, che đi sự ngượng ngùng của mình.
Cô nghĩ, tất cả những điều này không nên xảy ra. Nếu mà bạn gái anh ấy nhìn thấy thì sao? Nhưng biết làm thế nào bây giờ?
Quý An Ninh nghĩ rồi nhìn anh ta hỏi một câu, “Bạn gái anh không về nước cùng anh hay sao?”
Cung Vũ Trạch chợt dừng lại. Anh biết cô gái mà cô ấy nói là ai, đó là em gái của anh.
Quý An Ninh nghĩ rằng anh ấy sẽ trử lời, thế nhưng anh ấy không trả lời. Quý An Ninh lại nghĩ linh tinh. Tóm lại, cô thấy có phần không phải với bạn gái hiện tại của anh.
Dù gì cô cũng là bạn gái cũ. Người yêu nhau bây giờ sợ nhất là bị người yêu cũ quấy rầy. Cô nghĩ, sau này nên giữ khoảng cách với anh ây, không muốn trở thành người thứ 3.
Không khí bữa sáng ất yên tĩnh. Quý An Ninh ngồi trước mặt anh ta, cũng không câu nệ, ăn một cách tự nhiên. Sau đó từ phía bên ngoài bỗng có tiếng gọi, “An Ninh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...