"Woa, miếng ngọc này đẹp quá, màu sắc cũng rất đẹp." Một bà dì cúi người nhìn miếng ngọc bội, rõ ràng rất am hiểu về ngọc.
Hạ Thục Hoa cũng cúi người nhìn miếng ngọc trong tủ triển lãm, nhìn miếng ngọc bội giống như mây trắng, bà không hiểu biết gì về lĩnh vực này nên hỏi một người ở bên cạnh: "Đây cũng là ngọc đẹp sao?"
"Cái này không gọi là ngọc đẹp! Là cực phẩm rồi, trên thị trường miếng ngọc bội này không có mấy triệu tệ thì đừng hòng mua được."
Hạ Thục Hoa chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, bà nhớ tới hồi còn trẻ, miếng ngọc bội bà lấy từ trên người con gái, hoa văn màu sắc cũng tương tự thế này, hình như còn đẹp hơn một chút, vậy há chẳng phải đó là trân phẩm vô giá?
Hạ Thục Hoa liên tục xem thêm mấy miếng ngọc nữa, trước đây bà cũng cho rằng miếng ngọc bội trên người Hạ An Ninh đẹp hơn, màu sắc trong suốt hơn, chất ngọc cũng quý hơn, vượt xa ngọc bội ở đây.
Lẽ nào... lẽ nào nhà ngoại của An Ninh là gia tộc giàu có? Gia tộc có được miệng ngọc bội như vậy há lại là người thường?
Hạ Thục Hoa lập tức cảm thấy rất tiếc nuối, năm xưa bà chỉ bán với giá bốn mươi nghìn tệ, khi đó một người đồng nghiệp với bà thấy bà đeo miếng ngọc bội này thấy thích vô cùng, liền ra giá bốn mươi nghìn, lúc đó bà còn tưởng bán được giá.
Bây giờ mới phát hiện, mình là người ngoại đạo, căn bản không biết giá trị của miếng ngọc đó, bây giờ có hối hận cũng không biết phải làm sao.
Thần sắc Hạ Thục Hoa có phần hoảng hốt nhìn ngọc bội trong tủ, sau khi tham quan xong, mọi người đều lên xe, Hạ Thục Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề, bà đang quyết định một việc, bà có nên nói thân thế của cô cho cô hay không.
Nếu như nói rằng bà không phải mẹ ruột của cô, hơi nữa mẹ đẻ của cô đã nhảy sông tự tử khi cô mới chỉ có mấy tháng, cô có đau lòng hơn không?
Hơn nữa, miếng ngọc bội của cô cũng bị bà bán rồi, cô muốn tìm lại người thân cũng không có hi vọng.
Nhưng nếu như không nói cho cô biết, trong một năm nay bà cũng không biết khi nào mình sẽ rời xa thế giới này, tới lúc đó để lại một mình con gái trơ trọi trên đời, cô độc không nơi nương tựa bà cũng rất xót xa.
Hạ Thục Hoa vốn là đi du lịch cho khuây khỏa, không ngờ vì tham quan triển lãm mà tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Trong nước, Hạ An Ninh tiễn bạn về xong vẫn còn một ngày nghỉ phép, hai ngày nay cô đón tiếp bạn cũng rất mệt, vừa về tới phòng trọ liền muốn chợp mắt một lát, rất hiếm khi cô có thời gian nhàn nhã thế này.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa sổ vào nhà, thời tiết tháng ba mùa xuân, chính là thời gian tuyệt vời để ngủ trưa.
Hạ An Ninh ôm chăn, yên tĩnh nằm ngủ.
Ngủ một lát bỗng cô nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng sủa rất to rất vang, tiếng chó sủa rất quen thuộc.
Hạ An Ninh lập tức vui mừng, trong không gian mờ ảo, cô hình như bước ra mở cửa, đi tới một ngọn núi, ở đó mùa xuân hoa nở, nơi nơi đều là cỏ xanh hoa dại, hương thơm ngào ngạt.
Hạ An Ninh nhìn thấy một con chó dobermann đang chạy về phía mình, cô mỉm cười cúi người vuốt ve Tiểu Kha.
Sau lưng Tiểu Kha là một bóng người cao lớn đi ngược ánh sáng bước lại gần cô, cho dù không nhìn thấy gương mặt, nhưng mùi hương của anh vô cùng quen thuộc, anh bước lại gần, ánh mặt trời ngập tràn trong mắt anh, anh bật cười, vô cùng quyến rũ.
"Vũ Trạch..." Cô vui mừng gọi tên anh, anh giơ tay về phía cô, giọng trầm quyến rũ hỏi: "Có muốn đi dạo với anh không?"
"Vâng! Em muốn..." Ha An Ninh vui mừng ra mặt, đưa tay định nắm lấy tay anh, nhưng tay anh nhưng trong suốt, rõ ràng vẫn đang ở trước mặt anh nhưng cô không thể nắm được.
Nụ cười trong mắt Cung Vũ Trạch cũng thay đổi, trở thành mỉa mai: "Cô có tư cách gì nắm tay tôi? Nếu cô đã từ bỏ tôi, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nói xong, bóng anh biến mất trong ánh sáng, xa dần, cô nhìn theo anh dắt Tiểu Kha mỗi lúc một xa dần.
"Vũ Trạch... Vũ Trạch..." Hạ An Ninh chạy đuổi theo anh nhưng cho dù cô có chạy theo thế nào đi nữa cũng không thể bắt kịp, Hạ An Ninh giật mình tỉnh dậy, khóc nức nở, cô thở dốc, trước mắt nước mắt giàn giụa.
Cô lại nằm mơ, khi cô mới tới đây, hàng ngày đều sẽ nằm mơ giấc mơ như vậy, có lúc nửa đêm nằm mơ nghe thấy tiếng điện thoại, có lúc là tiếng tin nhắn, nhưng lần nào tỉnh dậy mở xem điện thoại cũng đều không có gì cả.
Sau đó cô mới nhớ ra, Cung Vũ Trạch không hề có số điện thoại mới của cô, trong lòng cô lại vô cùng xót xa.
Cho dù mỗi lần đều biết điều này nhưng lần nào trong mơ nghe thấy tiếng điện thoại, tiếng tin nhắn cô cũng đều lập tức choàng mắt, mở điện thoại ra xem.
Cuối cùng lần nào cô cũng thất vọng thức trắng tới sáng.
Trong thời gian mẹ bị bệnh, cô bắt đầu mệt tới mức không còn gặp ác mộng nữa, giấc mơ ban nãy rất thực, thực tới mức như thể quay lại ngày hôm đó, họ cùng đi leo núi.
Tới hương thơm của cỏ cây cũng rất chân thực, nếu như không phải là mơ thì tốt biết bao.
Hạ An Ninh khi rời xa Cung Vũ Trạch, cô đã quyết định rất kiên quyết, cô cũng biết sau này cô sẽ phải sống trong hối hận mỗi ngày.
Đây cũng là con đường cô lựa chọn, không ai có thể giúp cô.
Tới chính cô cũng không thể.
Hạ An Ninh nghĩ thầm, mẹ đi chơi có vui không? Khi mẹ về vẫn phải đi kiểm tra sức khỏe một lần, cho dù mẹ không chịu cô cũng phải khuyên mẹ đi mới được.
Ba ngày sau, Hạ Thục Hoa về nước, Hạ An Ninh đón bà xuống từ xe du lịch trước cửa, Hạ Thục Hoa chơi cũng rất vui, chỉ có điều trong lòng bà đang suy nghĩ một việc, chưa quyết định dứt khoát.
Bà cũng mua cho Hạ An Ninh một chiếc đây chuyền, mặc dù không đắt giá, chỉ hơn một nghìn tệ nhưng Hạ An Ninh rất vui.
"Mẹ, chiều mai con sẽ xin nghỉ phép đưa mẹ tới bệnh viện một chuyến." Hạ An Ninh vừa thu xếp quần áo cho mẹ vừa lên tiếng.
Hạ Thục Hoa giờ đây nghe nói tới bệnh viện là thấy không thoải mái, bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, sắc mặt vô cùng nghiêm túc tuyên bố thời gian tử vong của bà.
Ai không sợ chết chứ? Bà chỉ muốn trốn tránh vấn đề này mà thôi.
"Không đi nữa, bệnh viện là nơi ngốn tiền, có lần nào mà không phải mất mấy nghìn tệ phí xét nghiệm, dù sao thì bệnh của mẹ cũng không chữa được, sống thêm mấy ngày thì cũng có ý nghĩa gì đâu?" Hạ Thục Hoa xua tay, không muốn đi.
Hạ An Ninh lo lắng nói: "Mẹ! Mẹ đừng như vậy, mẹ cần phải nghiêm túc đối mặt với việc này."
Hạ Thục Hoa nghĩ rất rõ về việc này, bà không định mất tiền oan để trị bệnh của mình, dù sao cũng không chữa được, không bằng để tiền lại, sau này bà không còn nữa, Hạ An Ninh có thể dùng, bây giờ điều khiến bà không yên tâm chính là đứa con gái này.
"Sau này rồi tính! Mẹ không muốn tới bệnh viện chịu khổ nữa đâu." Hạ Thục Hoa lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...