Hạ An Ninh hôm nay chỉ ở trong biệt thự của Cung Vũ Trạch đọc sách, và thỉnh thoảng quậy Tiểu Kha, quãng thời gian này đối với cô mà nói, không có tí vô vị gì cả, càng không có cảm giác chán chường, trong thâm tâm cô thật lòng muốn thời gian chạy chậm lại.
Nếu thời gian có thể vĩnh viễn ngưng đọng, nhất định cô sẽ đứng ở nơi nhìn ngắm Cung Vũ Trạch, cho dù dùng thời gian cả đời để ngắm anh, cũng sẽ không nhàm chán, không vô vị, chỉ có tràn đầy niềm yêu thích và cảm kích.
Tình cảm cũng như một hồ chứa đầy nước, khi dần dần bung ra lỗ hỏng, có lẽ rất chậm rất chậm, nhưng, do lực nước chảy rất mạnh, sẽ mau chóng làm vỡ đê mà chảy xuống.
Giây phút này, tình cảm của Hạ An Ninh đối với Cung Vũ Trạch, cũng giống như nước tràn bờ đê, không kiềm lại được nữa, dòng nước xuân trong lòng cô, vì người đàn ông này mà chảy sạch sẽ triệt để.
“Tiểu Kha, qua đây.” Hạ An Ninh chuẩn bị ném dĩa bay đi.
“Ấu!” Tiểu Kha lập tức nhảy cẫng lên, hình như rất mong chờ dĩa bay trong tay cô.
“Được! Vậy thì lần này ta sẽ ném xa lắm nhe! Nhất định ngươi phải đón được đấy nhé!” Hạ An Ninh cười, cảm giác Tiểu Kha đang chê cô không có sức mạnh.
Vậy thì lần này cô sẽ ném thật xa, để Tiểu Kha được vui mừng hơn nữa.
Hạ An Ninh chuẩn bị tư thế, vào lúc cô chuẩn bị dồn sức xoay hai vòng tại chỗ, cô vừa quay đầu.
Thì thấy người đàn ông đứng sau lưng cô từ bao giờ, cô giật mình, cơ thể vừa xoay một nửa đã loạn chân.
“A...” Nhìn thấy cô chuẩn bị té xuống bãi cỏ.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch sắc bén, lập tức vươn cánh tay khỏe khoắn ra đón, vừa vặn cánh tay ôm lấy eo cô, ôm cô đang nguy hiểm gần té xuống, như thế Hạ An Ninh cùng anh thực hiện một tư thế như khiêu vũ để kết thúc.
Vô cùng mờ ám.
Mặt của Hạ An Ninh bừng đỏ, đáng lẽ chuẩn bị đứng lên từ tay anh, nhưng do hoảng sợ, vừa đứng dậy, đầu liền choáng váng, cả con người cô không khách sáo mà ôm chặt eo của Cung Vũ Trạch.
Hai người lại tiếp tục dính nhau một cách mờ ám.
Cung Vũ Trạch cười, có chút trêu ghẹo cô, “Còn muốn ôm như thế nào nữa?”
Bỗng dưng, cả khuôn mặt của Hạ An Ninh đỏ chót, cô lùi hai bước, “Xin lỗi, tôi không tính mạo phạm anh.”
“Chẳng qua là lời nói đùa, cô đừng để ý.” Cung Vũ Trạch lập tức an ủi.
Anh sợ lời nói đùa này, khiến cô khó xử.
Đương nhiên Hạ An Ninh không xem đó là thật, cô mím môi cười, đưa dĩa bay cho anh, “Anh ném cho Tiểu Kha đi! Tôi ném không được xa, nó không thích chơi cùng.”
Cung Vũ Trạch đón qua, anh nói với Tiểu Kha, “Tiểu Kha, chuẩn bị, tôi phải ném đây.”
Tiểu Kha lập tức nhảy tại chỗ, dường như rất hoan nghênh anh ném.
Cung Vũ Trạch lập tức giơ tay ném, quả nhiên dĩa bay đã bay rất xa, còn Tiểu Kha cong người bậc ra xa, như viên đạn bắn ra bắt lấy dĩa bay.
Chẳng bao lâu, điện thoại của Cung Vũ Trạch reo, anh cầm lên xem, là trợ lý công ty gọi đến.
“Alo.”
“Cung thiếu gia, buổi từ thiện tối nay của lý sự Dương anh thực sự không tham gia sao?”
“Chẳng phải tôi đã quyên góp một con số rồi sao?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
“Đợi đã, tiệc tối vào buổi tối hôm nay sao?” Cung Vũ Trạch bất chợt hỏi.
“Đúng vậy, tối nay sáu giờ đón khách, từ thiện của tập đoàn họ Dương là cơ cấu từ thiện có tiếng nhất trong nước, công ty của chúng ta và họ có nhiều sự hợp tác với nhau! Cung thiếu gia, anh muốn đích thân tham dự sao?”
Cung Vũ Trạch nhìn cô gái bên cạnh, trầm tư suy nghĩ một hồi nói, “Anh báo với bên đó, tôi sẽ đi.”
“Vâng, tôi lập tức báo tin qua, chắc chắn họ sẽ cảm thấy vinh hạnh.” Đầu dây bên kia trợ lý Tiểu Quan vui vẻ đáp.
Cũng Vũ Trạch cúp máy, ngước đầu ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa lúc sờ soạng cái đầu của Tiểu Kha, cô gái cứ khen lấy khen để nó nói, “Tối nay có thời gian rãnh không? Đi với tôi tới một buổi dạ tiệc.”
Hạ An Ninh có chút căng thẳng đứng lên nhìn anh, “Dạ tiệc? Tôi chưa từng tham gia.”
“Chính vì cô chưa từng tham gia, nên tối nay tôi muốn dắt cô đi.” Cung Vũ Trạch nhếch môi cười, đích thật, anh chả có hứng thú với những buổi giao lưu này, nhưng, lúc nãy anh muốn dắt Hạ An Ninh đi dạo thử, mới đồng ý đích thân tới đó.
Hạ An Ninh bỗng nhiên thắt chặt tim, “Tôi có thể đi sao?”
“Đương nhiên có thể, cô đến với tư cách bạn đi cùng của tôi, là một buổi tiệc từ thiện, cô thích thì mình chơi nhiều chút, không thích, thì mình rời khỏi.” Cung Vũ Trạch nói nghĩa đen nghĩa bóng, giống như đều vì cô mà đi vậy.
Trái tim Hạ An Ninh lập tức cảm thấy ngọt ngào, cô có thể cảm nhận được Cung Vũ Trạch thật sự đối xử tốt với cô.
“Nhưng mà... tôi không có một bộ đầm dạ hội nào cả.” Hạ An Ninh khó khăn nói, dù sao cũng vào dịp long trọng như thế, cô không thể không có bộ đồ trông được cả!
Cung Vũ Trạch giương mi cười, “Cô sẽ có mà.”
Thời gian còn sớm, Cung Vũ Trạch dự định đích thân dắt Hạ An Ninh đi lựa chọn đầm dạ hội cô thích.
Buổi chiều chán chường như hôm nay, việc làm để thời gian trôi qua nhanh nhất, là làm những việc mình yêu thích.
Cung Vũ Trạch dắt Hạ An Ninh đi vào một cửa tiệm đặt may lễ phục cao cấp, đầm dạ hội ở đây, toàn xuất xứ từ những tác phẩm đỉnh cao của các nhà thiết kế, chiếc nào cũng không hề rẻ.
Ánh mắt của Hạ An Ninh vì thế mà mở to, “Đầm dạ hội đẹp quá.”
“Cô thích kiểu dáng phong cách như thế nào, hoặc là màu sắc ra sao, cô có thể nói với nhân viên phục vụ ở đây, họ sẽ lựa chọn thay cô.” Cung Vũ Trạch dứt lời, giao cô cho nhân viên phục vụ nhiệt tình.
Cung Vũ Trạch nheo mắt cười với cô, “Đừng tiếc giá cả, chỉ cần lựa chọn cái mình thích là được.”
Câu nói này, đã tiết lộ cho phục vụ bên cạnh, đừng có mà giấu giấu giếm giếm với cô, nhất định phải đem đồ dạ hội đẹp nhất ra đây cho cô lựa chọn.
Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi trước mắt thoạt nhìn là kẻ khá giả.
Cung Vũ Trạch mới về nước, danh tiếng của thiếu gia nhà họ Cung, vẫn chưa được lan truyền trong giới thượng lưu, cho nên người biết anh không nhiều, nhưng mà, khí chất tôn quý trên người anh, khiến người khác không dám xem thường.
Cung Vũ Trạch cầm một cuốn tạp chí bên cạnh ngồi lên ghế sofa, lật xem, khi lật đến một trang đá quý, chỉ thấy trên tờ giấy màu vàng kim cứng cáp, một bộ đá quý tuyệt đỉnh xuất hiện trên đó, bên cạnh ghi chú, dùng toàn từ ngữ tốt đẹp để mô tả.
Cung Vũ Trạch khóe miệng nở một nụ cười tự hào, người thiết kế tác phẩm này, không ai khác, chính là kiệt tác của người mẹ yêu dấu.
Nhìn thấy tác phẩm của mẹ trên tạp chí, thân làm con trai cảm thấy rất tự hào về mẹ. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...