Anh an ủi nói: "Được rồi! Không sao rồi, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi." Cung Vũ Trạch dịu dàng an ủi.
Hạ An Ninh vẫn nhắm chặt mắt cho tới khi cảm thấy sau lưng được vỗ nhẹ, người mình được một lồng ngực săn chắc ôm lấy, cô mới bất ngờ phát hiện mình đang ôm anh.
Hạ An Ninh mở choàng mắt hốt hoảng, cũng có phần bối rối giãy dụa ra khỏi cánh tay anh: "Xin lỗi... xin lỗi Cung thiếu gia..."
Cô cảm thấy mình đã mạo phạm anh.
Cung Vũ Trạch cũng hơi ngạc nhiên, sau đó anh cũng buông đôi tay đang ôm cô ra, giọng nói trở nên bình tĩnh: "Không sao!"
Hạ An Ninh hơi thở gấp, Cung Vũ Trạch liền rút một tờ giấy đưa cho cô: "Lau nước mắt đi!"
Hạ An Ninh cầm lấy tờ giấy lau vội nước mắt, khi cô thấy mình nằm trên giường, lập tức tim đập mạnh, tại sao cô lại ngủ trên giường?
Lẽ nào... ánh mắt cô nhìn Cung Vũ Trạch, anh bế cô lên giường sao?
Quả nhiên, cô thường gây rắc rối cho anh!
"Cám ơn anh! Tôi không sao rồi!" Hạ An Ninh dứt lời, nói tiếp với anh: "Cung thiếu gia, anh cũng đi nghỉ đi."
Cung Vũ Trạch nhìn cô băn khoăn: "Cô chắc mình không sao chứ?"
"Vâng!" Hạ An Ninh gật đầu, không cần biết cô có sao không, nhưng cô không thể nào cứ chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh.
Cung Vũ Trạch nhíu mày: "Được rồi, tôi ngủ ở phòng bên cạnh, nếu cô gặp ác mộng có thể qua phòng tôi tìm tôi."
Hạ An Ninh hơi đỏ mặt, cô gật đầu: "Vâng!"
Cung Vũ Trạch cầm ipad của anh về phòng, Hạ An Ninh ngồi xuống giường, đèn trong phòng được bật sáng trưng, cô phát hiện ra mình không ngủ được, vừa nãy chợp mắt một lát cũng đủ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô ngồi dựa vào giường, phát hiện đầu mình không nghĩ về việc Lưu trọc đầu đối xử với mình hôm nay, mà là những việc Cung Vũ Trạch đã làm giúp mình.
Anh bôi thuốc cho cô, lấy ipad cho cô, đích thân giúp cô đeo tai nghe, tới cả sự ấm áp của bộ phim hoạt hình cũng như thể có liên quan với anh, còn cả gương mặt của anh cô nhìn thấy khi vừa mở mắt ra ban nãy.
Vừ rồi cô chắc chắn đã điên rồi! Dám nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, phải chăng cô đã hơi quá đáng rồi?
Tiếp theo đó, Hạ An Ninh lại ngồi tới năm giờ sáng sau đó mới ngủ tiếp. Lần này cô không gặp ác mộng, tất cả đều là những hình ảnh từ khi gặp Cung Vũ Trạch tới giờ, hoàn toàn che phủ đi cơn ác mộng kia.
Cô ngủ tới khi trời sáng.
Đồng hồ sinh học của Cung Vũ Trạch rất đúng giờ, bảy rưỡi anh liền thức dậy, Cung Vũ Trạch tới phòng Hạ An Ninh, anh không gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng vặn tay cầm, nhìn cô gái nằm ngủ bên trong.
Hạ An Ninh vẫn chưa tỉnh dậy, anh không đánh thức cô, anh bước tới đại sảnh, cầm điện thoại gọi điện cho Hà Vĩnh: "Chú Hà, có việc này cần nhờ chú giúp, hãy nhớ việc này nhất định phải có kết quả khiến tôi hài lòng."
Cung Vũ Trạch định xử lý Lưu trọc đầu, cho dù không tống lão ta vào tù vì tội cưỡng hiếp thì cả đời này lão ta cũng đừng hòng ra khỏi tù, làm hại người khác.
Cung Vũ Trạch dặn dò, Hà Vĩnh lập tức đi làm, Hà Vĩnh tuy là quản gia nhưng ông giúp Cung Vũ Trạch xử lý rất nhiều việc.
Cung Vũ Trạch ngồi trên sofa, Tiểu Kha nhảy từ ngoài cửa vào, nhảy ngay lên sofa, nhiệt tình vẫy đuôi chào hỏi.
"Tiểu Kha, tối qua biểu hiện rất cừ, nếu không có mày cô ấy sẽ gặp phải thảm kịch rồi." Cung Vũ Trạch lúc này cũng rất cảm kích Tiểu Kha.
Tiểu Kha lập tức sủa ăng ẳng hai tiếng, tỏ vẻ vui mừng khi được khen ngợi.
Cung Vũ Trạch liền ra hiệu im lặng: "Nhỏ tiếng chút, mẹ mày còn đang ngủ, đừng làm ồn."
Tiểu Kha lập tức không sủa nữa, Cung Vũ Trạch chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó ăn.
Khi Hạ An Ninh thức dậy đã là hơn mười giờ, Hạ An Ninh xuống lầu, Cung Vũ Trạch cũng không lên công ty, anh đang ngồi dưới lầu đợi cô.
"Hôm nay cô có đi làm không?" Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
"Có!" Hạ An Ninh gật đầu.
"Tình trạng hiện tại của cô sao có thể đi làm? Hôm nay xin nghỉ phép đi!"
"Không được, việc này không thể xin nghỉ phép." An Hạ Ninh lắc đầu, cô có thể đi làm.
Cung Vũ Trạch nhíu mày nói: "Tôi nói không được là không được, ở nhà tôi nghỉ ngơi."
Giọng anh trở nên kiên quyết.
Hạ An Ninh giật nảy mình, cô chớp mắt, không biết nên trả lời anh ra sao.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn lên ipad trong tay, lên tiếng: "Nếu như cô liều mạng làm việc như vậy để trả tiền cho tôi, vậy thì tôi tuyên bố khoản tiền đó cô không cần phải trả nữa."
"Cái gì? Không... tôi nhất định phải trả cho anh." Hạ An Ninh vội vàng chạy xuống lầu, cô ngạc nhiên nhìn anh: "Tôi không thể lấy tiền của anh được."
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu, ánh mặt kiên định nhìn cô: "Nếu như vì trả tiền cho tôi, cô tới sức khỏe của mình cũng không quan tâm, vậy thì không cần trả nữa."
"Tôi..." Hạ An Ninh sắc mặt nhợt nhạt, hôm qua ngủ không ngon giấc, lại bị sợ hãi, lúc này trông cô như người bị bệnh.
"Nếu như cô vẫn muốn làm công việc này, lại ngại không muốn xin nghỉ phép, tôi có thể xin nghỉ giúp cô."
"A, không cần đâu, tôi tự xin!" Hạ An Ninh không muốn làm phiền anh, cô tự xin phép là được, chỉ là cô không muốn mất đi cơ hội một ngày kiếm tiền.
"Vậy thì xin nghỉ đi, hôm nay ngoài ở nhà tôi ra cô không được đi đâu cả." Cung Vũ Trạch dứt lời, giống như thực sự trở thành chủ nhân của cô, câu nói nào cũng là mệnh lệnh.
Hạ An Ninh không hề tỏ ra giận dữ, mọi việc anh làm đều là vì muốn tốt cho cô.
"Vâng! Hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả." Hạ An Ninh đồng ý với anh, cũng không muốn anh phải lo lắng cho mình.
Hạ An Ninh bỗng nhiên nhớ tới điện thoại không có ở đây, cô bối rối nói: "Tôi có thể dùng điện thoại của anh không? Tôi quên điện thoại ở nhà rồi."
Cung Vũ Trạch đưa điện thoại của mình cho cô: "Cầm lấy dùng đi."
Hạ An Ninh mất một lúc mới tìm được điện thoại của công ty, khi gọi tới, bên kia nghe nói cô không được khỏe cũng không làm khó dễ cô, lập tức đồng ý cho cô nghỉ phép.
Hạ An Ninh lúc này cảm thấy trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, chỉ là cô thực sự sợ lão Lưu trọc đầu kia, tối qua có thể tố cáo lão, có điều không có bằng chứng, cô nghĩ việc này nếu lập án chắc chắn sẽ kéo ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện lần trước mẹ cô chủ động tặng cô cho Lưu trọc đầu.
Tới khi đó, Lưu trọc đầu nói là mẹ cô tặng, vậy thì mẹ cô sẽ phạm tội...
Hạ An Ninh rất đau khổ, nếu như cô tận tay tống người mẹ đã nuôi mình khôn lớn vào tù, cô sẽ trở thành kẻ bất hiếu.
Vì thế việc này cô ngoài cách nuốt tủi nhục vào bụng ra thì thực sự không biết phải làm sao.
Một lát sau, đầu bếp làm bữa trưa cho họ, Hạ An Ninh chơi ném đĩa cho Tiểu Kha đi nhặt ở trong vườn hoa, Tiểu Kha và cô chơi rất vui vẻ.
Cung Vũ Trạch làm việc trong thư phòng, đồng thời cũng mở video nói chuyện với em gái. Cung Vũ Ninh vô cùng ngây thơ lãng mạn và tinh nghịch, giống như một đứa trẻ trong khi bản thân đã là một người trưởng thành, chỉ có điều cũng khó trách.
Ba mẹ anh bảo vệ cô bé quá cẩn thận, khiến cô giống như một công chúa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...