Tiếp đó, ngay cả bữa trưa cũng ăn ở bên ngoài, Hạ An Ninh thường xuyên ngẩn người nhìn Cung Vũ Trạch phía đối diện, bởi vì mọi chuyện hắn làm ngày hôm nay đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô.
Cung Vũ Trạch tao nhã cắt bò bít tết, vừa ăn vừa nhìn người phía đối diện đang cầm cái dĩa, ánh mắt ngây ngốc nhìn theo hắn, hắn khẽ cười một tiếng: “Sao vậy? Trong mắt cô, tôi còn hấp dẫn hơn cả đồ ăn sao?”
Hạ An Ninh lập tức cụp mắt xuống, ngượng ngùng cúi đầu, cô cắn môi nói: “Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ, về sau anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, càng không cần mua quần áo cho tôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi không thể nhận được.”
“Coi như tôi tặng cô đồng phục của người giúp việc đi! Dù sao cô ăn mặc chỉnh tề thì tôi nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.” Cung Vũ Trạch nói xong, nhìn cô nói: “Mau ăn đi! Đừng lãng phí đồ ăn!”
Hạ An Ninh có chút không biết nói gì: “Chẳng lẽ đồ trên người tôi không đủ chỉnh tề sao?”
“Cũng tạm được, chỉ là không phù hợp với mắt thẩm mỹ của tôi, về sau cô còn phải thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, cho nên em hãy mặc những bộ quần áo tôi chọn cho cô đi!” Cung Vũ Trạch phát hiện ra, chính mình lại có thể tìm ra nhiều lý do như vậy.
Hạ An Ninh chớp đôi mắt trong veo, cô cảm thấy anh thật lòng thật dạ đối xử tối với cô.
“Vậy được rồi!”
“Chiều nay sẽ đi xem giày.”
“Hả? Còn mua nữa sao?”
“Quần áo đẹp đương nhiên phải có giày phối hợp cùng, hơn nữa còn phải phối hợp thêm một chút đồ trang sức, nếu không sẽ có vẻ rất đơn điệu.” Cung Vũ Trạch lên tiếng nói.
Đầu của Hạ An Ninh bỗng vang lên tiếng ù ù, nói như vậy thì hắn lại phải tiêu tốn một khoản tiền nữa sao?
Buổi chiều, Cung Vũ Trạch dẫn cô đi đến mấy cửa hàng gần đó, sau khi chọn cho cô vài đôi giày lại đi đến một cửa hàng đồ trang sức, Cung Vũ Trạch tự tay chọn cho cô hai chiếc dây chuyền, hai chiếc vòng tay.
Giá cả tất nhiên không rẻ, đồ vật bình thường rất khó lọt vào mắt của người đàn ông này.
“Quá đắt rồi! Quá đắt rồi!” Hạ An Ninh đi theo sau lưng hắn, mạnh mẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm ba từ này.
Trực tiếp biến thành Tam Tự Kinh trong miệng cô.
Cuối cùng, Cung Vũ Trạch vẫn mua những thứ anh cho rằng nên mua, lúc này đã là bốn rưỡi chiều, Cung Vũ Trạch mới đưa cô về nhà. Trước khi đưa cô về, anh đã đưa quần áo của cô đến một tiệm giặt đồ ở gần biệt thự, sau đó lại chở cô về biệt thự.
“Thời gian kế tiếp cô có thể tự do hoạt động, đến bữa tối xuống lầu là được, tôi muốn đến phòng sách xử lý công việc.” Cung Vũ Trạch nói xong, hắn dẫn đầu đi lên lầu hai.
Hạ An Ninh đứng trong đại sảnh, trong tay ôm hai bộ trang sức kim cương, còn tủ giày bên cạnh cũng được xếp sáu đôi giày phong cách khác nhau của cô.
Cô ôm trang sức đi vào phòng, sau khi ngồi xuống mới mở ra xem, vừa mở ra, cô không khỏi hô lên một tiếng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đeo trang sức quý giá nào cả, thậm chí cô cũng chưa từng có, trước kia chỉ thỉnh thoảng cô mới mua một vài đồ trang sức bằng nhựa mà thôi.
Nhưng bây giờ, thứ bày ở trước mặt cô là dây chuyền kim cương hàng thật giá thật, còn có cả vòng tay nữa.
Hạ An Ninh chỉ có thể nghĩ như vậy, chờ đến một ngày cô rời đi, nhất định cô sẽ không mang theo những thứ này, toàn bộ đều trả lại cho Cung Vũ Trạch.
Lưu trọc đầu ngồi trong phòng trà, tuy thu lại được năm mươi vạn tiền nợ nhưng đối với Lưu đầu trọc thì nợ nần đã thu hồi, còn Hạ An Ninh thì hắn sẽ nhớ rất kĩ! Cô gái này dáng dấp quá mê người, khiến cho hắn rất muốn thu vào trong tay.
Nhưng mà hắn nghe thuộc hạ nói, bên người cô có một người đàn ông trẻ tuổi rất lợi hại, chỉ là chuyện này cũng không thể tiêu trừ ý định của hắn đối với Hạ An Ninh.
Hắn muốn cô, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem cô ở dưới thân chơi đùa một lần!
Ở một nơi cách xa thành phố E, Hạ Thục Hoa cuối cùng cũng mở điện thoại di động ra, khi bà nhìn thấy nhắc nhở trên điện thoại và cuộc gọi nhỡ, bà cẩn thận tìm tên của con gái, cuối cùng, tìm được một tin nhắn con gái bà mới gửi ngày hôm qua.
“Mẹ, nợ nần trả xong rồi, mẹ có thể trở về.”
Hạ Thục Hoa lập tức giật mình, trả xong rồi? Con gái lấy cái gì để trả ba mươi vạn cho Lưu trọc đầu?
Không thể nào? Nghĩ xong xuôi, Hạ Thục Hoa trực tiếp rút điện thoại ra, kết nối với Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh đang xem sách, nghe thấy chuông điện thoại di đọng, cô vừa cầm lấy nhìn một cái, liền thở dài một hơi, ấn nghe: “Dạ, mẹ!”
“An Ninh, con nhắn tin nói trả nợ xong rồi là sao vậy?”
“Con gặp được một người tốt, anh ấy cho con mượn trước một khoản tiền, con trả tiền đánh bạc cho mẹ xong rồi, mẹ không cần trốn tránh nữa, trở về đi!”
“Người tốt gì chứ? Trên thế giới này làm gì có người tốt?” Hạ Thục Hoa không tin.
“Anh ấy đúng là người tốt mà, anh ấy đỗi xử với con rất tốt, tóm lại mẹ cứ tin tưởng con đi!” Hạ An Ninh không muốn tiết lộ thêm.
“Thật sao? Vậy mẹ gọi điện thoại cho Lưu trọc đầu xác nhận lại một chút!” Hạ Thục Hoa nói xong liền cúp máy.
Một lát sau, Hạ Thục Hoa xác nhận xong bên phía Lưu trọc đầu, đúng là đã trả tiền, nhưng Lưu trọc đầu vẫn ở trong điện thoại mắng chửi bà một trận, Hạ Thục Hoa dù sao cũng có da mặt dày, bà còn nịnh nọt cười vài cái.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thục Hoa định từ thành phố E quay về thành phố A, hiện giờ, bà muốn làm rõ ràng một chuyện, chính là người tốt trong miệng con gái bà là ai?
Hạ Thục Hoa gọi điện thoại cho Hạ An Ninh, nói hai ngày nữa bà sẽ trở lại.
Hạ An Ninh cũng hi vọng bà có thể trở về, dù sao trốn tránh cũng không phải biện pháp lâu dài.
Hạ An Ninh nhận điện thoại của mẹ xong, cô hơi lo lắng một chút, cô tuyệt đối không thể để cho mẹ cô biết về Cung Vũ Trạch được, nếu không mẹ cô lại tưởng rằng cô và hắn có quan hệ gì đó!
Chớp mắt một cái đã đến ba ngày sau, vừa sáng sớm cô đã nhận được điện thoại từ công ty người mẫu bên kia, bảo cô trước mười giờ qua đó trang điểm, hôm nay phải chụp một bộ ảnh trang phục cổ đại, Hạ An Ninh liên tục đáp ứng, có cơ hội làm việc như vậy, sao cô dám bỏ lỡ?
Hạ An Ninh xuống lầu dùng bữa sáng, phát hiện Cung Vũ Trạch không ở nhà, cô liền lấy xe đạp đạp đến tạm xe buýt, sau đó bắt xe buýt tới thẳng công ty chụp hình. Hạ An Ninh bắt đầu ngồi một chỗ trang điểm, làm tóc, tạo hình theo phong cách mỹ nữ cổ điển, tóc dài như tơ lụa, mặt mũi tinh xảo, khi cô mặc lên bộ váy dài màu xanh nhạt, cô bỗng hóa thành một khuê nữ cổ đại, đẹp như tiên giáng trần.
“Được lắm! Không tồi chút nào! Chúng ta chụp ảnh trong phòng, sau đó ra ngoài chụp thêm vài cái.
Hạ An Ninh đối với công việc này cảm thấy vô cùng mới mẻ và tò mò, mỗi cô gái đều có một giấc mộng cổ đại trong lòng, cô cũng không ngoại lệ. Dáng người cô tương đối mềm mại, khi tạo hình theo phong cách khuê nữ cổ đại thì rất ôn nhu, cũng rất có linh khí.
Hơn nữa, cô cũng thử bắt chước theo cách trang điểm của mấy bộ phim truyền hình cổ trang gần đây, quả thực là còn xinh đẹp hơn nữ chính của nguyên tác vài phần.
Hạ An Nình chụp xong cảnh trong phòng liền ra ngoài chụp ngoại cảnh, buổi trưa ăn cơm ở bên ngoài.
Cung Vũ Trạch đang ở công ty, sau khi xử lý xong công việc trong tay, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, trong đầu của hắn trực tiếp hiện lên hình ảnh của Hạ An Ninh, hắn nghĩ xem lúc này cô đang làm gì?
Cung Vũ Trạch vừa nghĩ đến Hạ An Ninh, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, kết nối đến điện thoại của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...