Vào buổi tối, Hạ An Ninh sau khi ăn tối xong, phát hiện cửa phòng của Cung Vũ Trạch đóng chặt, cô ta cũng trở về phòng riêng của mình, cô ta không thể ngủ, không thể không nghĩ về cách làm của người mẹ mình, làm cho cô ta rất buồn và thất vọng.
Nước mắt cũng tự trong khoang mắt chảy ra, từ bảy tuổi cô ta bắt đầu hiểu chuyện, mẹ luôn sống không an phận, cô ta từ nhỏ đã được học làm việc nhà, chăm sóc bà ta, cô ta nhớ nhất là khi mẹ còn trẻ, có mở một cửa hàng, thích đi đến quán Bar chơi.
Thường khi rất muộn, say lăng xăng mới quay về, từ đó cô ta bắt đầu học được chăm sóc một người bất tỉnh nhân sự, người mẹ vừa nôn vừa chửi, nhưng, học tập của cô ta luôn tốt, khi mỗi lần khai giang, thời gian đầu tiên là mẹ đều đóng học phí cho cô ta, không muốn việc học của cô ta bị giãn đoạn.
Rất nhiều lần, bà ta nói với cô ta, “An Ninh, học tập chăm chỉ, tương lai đừng giống như người mẹ này, không có văn hóa, chỉ có thể ngày ngày cầu người khác, cuộc sống luôn phải nghênh đón người, gượng cười”
Khi còn nhỏ, cô ta không hiểu tại sao mẹ lại nói với cô ta những lời nói đó, nhưng bây giờ, cô ta đã hiểu, mẹ từ lúc còn trẻ, thì đã bắt đầu cuộc sống tự hủy hoại mình, cô ta luôn không biết mẹ đã cùng ai sinh ra cô ta, cũng không biết quá khứ làm gì?
Cô ta chỉ biết, khi mẹ còn trẻ, còn có một cuộc sống không lành mạnh, cô ta nhìn trộm thấy bà ta hút thuốc, cũng nhìn thấy bà ta trang điểm ăn mặc lòe loẹt đi ra ngoài đến tận đêm muộn mới về nhà.
Dù như vậy, cũng không thể thay đổi một sự việc thực tế, bà ta là mẹ của cô ta, là người đã đẻ ra cô ta.
Hạ An Ninh hít thở một hơi thật sâu, cô ta bây giờ đến tương lai sẽ như thế nào, đều không dám nghĩ, cô ta chỉ cầu cho tình hình bản thân mình có một cuộc sống có thể yên ổn một chút, và đừng xảy ra rắc rỗi thêm nữa.
Nhưng đánh người đàn ông bị thương đó, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, hắn ta không tìm mình phiền phức, thì nhất định cũng sẽ tìm mẹ.
Ngày mai là ngày cô ta quay lại trường rồi, cô ta không biết, liệu có gặp lại đàn em của hắn ta không.
Sau khi Hạ An Ninh chỉnh đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ mê rất không yên lòng, đến khi đồng hồ báo thức reo lên, cô ta mới phát hiện, trời đã sáng..
Cô ta xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn vào đồng hồ, vội xuống giường đi đánh răng, buộc mái tóc dài ra đằng sau, giống như đầu viên, và chọn mặc một chiếc áo phông mát mẻ và chiếc quần bò, cô ta vội vàng đến lớp.
Hạ An Ninh vừa chuẩn bị xong đi ra, thời gian vừa đúng khoảng tám giờ, khi cô ta vừa mở cửa ra, phòng ngủ chính bên cạnh cũng vừa mở cửa.
Hạ An Ninh giật mình, vội quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Cung Vũ Trạch cả người đứng đó, trên người mặc chiếc áo phông cộc tay màu xanh, cổ hình chữ V thời trang cho thấy sự sexy của anh ta, bên dưới mặc chiếc quần dài màu hạt dẻ, mái tóc đen được chải vuốt có nếp có hình, cùng với khuôn mặt tuấn tú của anh ta, giống như trong tạp trí đi ra vậy, giống như người mẫu nam hàng đầu vậy.
Hạ An Ninh quan sát nhịp tim đập nhanh lên, cô ta nghĩ, học sinh của tất cả các trường cấp ba hay cao đằng đại học trong nước, ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn bị đàn áp.
" Cung..." Hạ An Ninh muốn chào anh ta, nhưng, vừa nói ra, họ của anh ta, điều mà tối qua anh ta đã cấm cô ta gọi như vậy.
Cô ta bị giật mình, sau đó, nhanh chóng thay đổi: " Thiếu gia, chào buổi sáng."
“Chào buổi sáng! Cô muốn đi ra ngoài?” Cung Vũ Trạch híp mắt, đôi mắt hẹp và sâu thẳm, như mang mắt tuyến vậy, làm cho ánh mắt của anh ta, khi nhìn một người nào đó, thấu vào xương làm cho cảm giác bị áp bức.
Hạ An Ninh gật đầu nói: "Tôi phải đi học, vẫn còn học ba ngày nữa, tôi phải hoàn thành."
" Đúng lúc tôi cũng ra ngoài, đưa cô đi nhé.”
" Tôi đi bằng xe buýt được rồi." Hạ An Ninh không muốn làm phiền anh ta.
Đôi môi mỏng manh của Cung Vũ Trạch cong nhẹ " Cô có chắc là muốn từ đây đến đường lớn không?”
Hạ An Ninh chỉ vừa nói rằng không muốn làm phiền anh ta, nhưng lời nói của anh ta khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng. Từ đây đến bến xe, ít nhất nửa giờ! Cô ta thậm chí còn quên rằng nơi này là một khu biệt thự siêu sang trọng, làm gì có trạm xe buýt?
" Vậy... vậy làm phiền thiếu gia đưa tôi đến trạm xe buýt trên đường lớn." Hạ An Ninh cũng quá lịch sự, chỉ có thể làm phiền anh ta.
Cung Vũ Trạch hôm nay là ngày đầu tiên đến công ty, cha và mẹ đưa cả em gái đi du lịch vòng quanh, họ ngồi một chiếc tàu du lịch khổng lồ để ra biển, mà than tử của công ty lại gọi anh ta một người vừa tốt nghiệp ở nước ngoài quay về xử lý.
Cung Vũ Trạch là rất vui, bởi vì đã đến lúc anh ta phải phải mạnh dạn gánh vác gia tộc, trở thành người thừa kế của nhà họ Cung.
Cung Vũ Trạch từ nhà xe tầng âm lái ra một chiếc xe thể thao màu xanh, đỗ ở bên cạnh của cô ta, Hạ An Ninh nhìn chiếc xe thể thao sang trọng, mở cửa ghế lái phụ ngồi, cẩn thận ngồi vào trong xe.
Xe thể thao của Cung Vũ Trạch lái trực tiếp từ biệt thự và đi thẳng đến đường lớn, trong xe, Cung Vũ Trạch mở Radio buổi sáng, đúng lúc đang phát âm nhạc, làm cho hai người xa lạ trong xe, dường như không hiện ra sự buồn tẻ.
“Học chuyên ngành gì?” Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
“Chuyênh ngành tiếng Anh." Hạ An Ninh trả lời, vừa đúng lúc trạm xe buýt ở phía trước mặt, cô ta vội nhắc một câu, “Cho tôi xuống trước mặt nhé!”
Xe thể thao của Cung Vũ Trạch dừng lại bên cạnh đường, khi Hạ An Ning muốn xuống xe, anh ta nói, “Đưa điện thoại cho tôi!”
Hạ An Ninh giật mình một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho anh ta điện thoại, Cung Vũ Trạch ấn một dãy số rồi gọi đi sau đó đưa lại cho cô ta, “Lưu số của tôi vào, có việc gì có thể liên lạc.”
Hạ An Ninh gật đầu, “Được rồi!”
Sau khi nhìn chiếc xe của Cung Vũ Trạch rời khỏi, Hạ An Ninh cũng lên một chiếc xe buýt, cô ta ngồi ở một vị trí góc, cầm điện thoại lưu số của Cung Vũ Trạch vào, nhưng cô ta không muốn lưu lại là tên của anh ta, duy nhất viết đúng một tên là chữ Cung! Cũng không muốn thêm thiếu gia.
Bởi vì Hạ An Ninh có chơi với mấy người bạn cùng phòng, họ sẽ trao đổi điện thoại di động để chơi game, và cô ta không muốn đến lúc đó lại giải thích không rõ được.
Một cánh cửa lớn, đàn em của tên Lý đầu trọc đã đợi ở đây từ lâu rồi, tối qua không thể bắt Hạ An Ninh về, ông chủ rất tức giận, hôm nay, dù bất luận thế nào cũng phải bắt cô nàng này bằng được, để đưa đến trước mặt ông chủ, để anh ta bớt giận.
Ánh mắt của bọn họ không bao giờ ngừng nhìn vào sinh viên vào ra trong ngoài trường, cuối cùng, bến xe buýt bên cạnh dừng một chiếc xe buýt, khoảng chín giờ Hạ An Ninh đến trường, cô ta vừa xuất hiện, hai người đàn ông đang ngồi trong xe mở to mắt, nhìn lại lần nữa, vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Hạ An Ninh cũng đã có phòng bị nếu hai người kia xuất hiện, đợi đến khi cô ta nhìn thấy hai người đàn ông đó bước dưới tán cây đi đến, cô ta lập tức chạy thật nhanh, cô ta ôm lấy cái túi và chạy đến cổng trường với tốc độ chạy 100 mét.
Hai người đàn ông cũng chạy đến để ngăn cô ta lại, nhưng họ vẫn còn chậm một bước, bên cạnh còn có nhân viên bảo vệ canh cổng, bọn họ cũng không dám vào tùy tiện.
Hạ An Ninh một hơi thở đến chạy một con đường nhỏ, cô ta thở hổn hển, nhưng không ngờ rằng, tên Lý đầu trọc đó không từ bỏ bắt cô ta.
Cô ta còn ba ngày nữa thì có thể rời trường rồi, cô ta nhất định sẽ cố gắng để tránh bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...