Buổi chiều hôm ấy, Cung Thừa Vĩ phẫn nộ đi ra, Cung Dạ Tiêu cũng không giữ, càng không đáp ứng yêu cầu vô lý đó của hắn.
Ba ngày sau, máy bay của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt bay thẳng đến quốc gia tổ chức buổi hội nghị.
Cung Thừa Vĩ thì bị ra tòa để giải quyết thủ tục ly hôn, vợ của hắn lần này rất quyết tâm muốn ly hôn với hắn, điều này, họ vẫn giấu với vợ chồng Cung Nghiêm đang ở trong bệnh viện, Cung Thừa Vĩ đã quỳ xuống trước mặt vợ, nhưng vợ hắn quyết không thay đổi ý định.
Nếu không ly hôn, thì cô sẽ dẫn các con rời xa nơi này, mãi mãi sẽ không quay lại, nhưng nếu ly hôn, thì thi thoảng cô sẽ cho hắn đến thăm con.
Cung Thừa Vĩ bị dồn ép đến chiều hôm đó liền cùng vợ giải quyết việc ly hôn, hắn trên danh nghĩa chỉ có một chỗ ở cũng đã để lại cho vợ, hắn bây giờ thật sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cung Thừa Vĩ đi ra khỏi cục dân chính, hắn ngồi xuống bên vệ đường, cảm giác như cuộc đời hắn đã thảm đến mức cực độ, tương lai không có chút hy vọng nào, hắn nghĩ đến người đã vô tình với hắn Cung Dạ Tiêu, hắn đem sự bi thương sợ hãi của hắn lúc này tính toán hết lên người Cung Dạ Tiêu.
"Tại sao không đưa cho tao tiền? Tại sao lại đối xử như thế với tao?" Cung Thừa Vĩ không thể chấp nhận, mặc dù hắn đã bàn tính, lúc lấy được tiền từ bên Cung Dạ Tiêu, trước tiên hắn sẽ không trả nợ, mà là đổ vào sòng bài, hắn nghĩ, chỉ có phát lên trong một đêm, mới có thể giải quyết hết được các vấn đề của hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe to dừng ngay trước mặt hắn, Cung Thừa Vĩ không kịp phản ứng, thì cả người hắn đã bị kéo lên xe, hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn, thì ra là ông chủ mà lần trước hắn vẫn còn thiếu năm trăm vạn, hắn vội cười, nói "Anh Lưu, cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi nhất định kiếm đủ tiền trả anh."
"Cung Thừa Vĩ, mày lừa ai đấy! Mày bây giờ vợ lìa con tan, đã không còn gì, tao vẫn có thể hy vọng mày trả được tiền cho tao sao?" Ông chủ Lưu cười gằn nói.
Cơ thể Cung Thừa Vĩ liền cứng lên: "Anh Lưu, sau lưng tôi còn có tập đoàn Cung Thị, anh nghĩ cái năm trăm vạn ít ỏi này lẽ nào tôi không trả được sao?" Cung Thừa Vĩ lúc này chỉ biết giở võ mồm.
"Nếu Cung Dạ Tiêu đưa tiền cho mày, thì mày sớm đã đổi đời rồi, tao thấy bây giờ Cung Dạ Tiêu nhìn thấy mày cũng chán rồi, từ nay về sau mày cũng đừng nghĩ về việc lấy được tiền từ tập đoàn Cung Thị nữa, năm trăn vạn của tao đến lúc nào có thể trả, vẫn còn là một ẩn số, hay là, mày giao cái mạng này cho tao đi!" Mặt của ông chủ Lưu hiện lên một tia dữ tợn.
" Không không... Tiền tôi có thể xoay sở được, tôi nhất định sẽ xoay sở được, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ mang tiền trả anh." Trong đầu Cung Thừa Vĩ đang cố nghĩ biện pháp giải quyết.
"Được, mày định dùng cách nào để xoay tiền?"
Ánh mắt của Cung Thừa Vĩ đảo nhanh, mà hiện giờ, hiện lên trong đầu hắn, toàn là những sợ hãi, đột nhiên, hắn buột miệng nói: "Anh Lưu, anh tin tôi, cho dù có đi cướp tiền của Cung Dạ Tiêu, tôi cũng sẽ mang tiền về trả anh."
"Cướp tiền của Cung Dạ Tiêu, mày cướp như thế nào? Mày còn có thể trộm được tiền của hắn sao?" Lưu đầu trọc không tin.
Người đàn ông bên cạnh cười nhạt nói: "Vậy thà mày đi bắt cóc con của hắn, còn chắc ăn hơn."
Cung Thừa Vĩ nghe được câu nói đó, mắt đột nhiên sáng lên, cũng cho rằng cách này rất hay, hắn nuột nước bọt nói: "Đúng, người anh em này nói rất đúng, Cung Dạ Tiêu thương yêu nhất là con của hắn, chỉ cần dùng con hắn để uy hiếp, tôi nhất định sẽ lấy được tiền, mà không chỉ là năm trăm vạn, cho dù là năm tỷ, hắn cũng sẽ đưa."
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người trên xe đều hít vào một hơi sâu, năm tỷ cũng đưa? Thật hay giả?
"Cung Thừa Vĩ, câu nói này của mày không phải quá khoa trương đó chứ?" Ông chủ Lưu lại không tin.
Cung Thừa Vĩ cười lạnh một tiếng: "Các anh không hiểu Cung Dạ Tiêu rồi, hắn rất yêu thương con mình, cuộc đời hắn, quan trọng nhất chắc chắn chính là con cái, cho nên, chỉ cần tôi bắt cóc được một đứa con của hắn, đừng nói năm tỷ, cho dù bảo hắn đưa công ty cho tôi, hắn cũng không dám phản đối."
Tất cả người trên xe nửa tin nửa ngờ câu nói của Cung Thừa Vĩ, nhưng nghĩ đến thân phận đại thiếu gia nhà họ Cung, thì không dám hoài nghi, Lưu đầu trọc cũng đột nhiên có hứng thú, hắn xoa xoa tay nói: "Thật sao? Chỉ cần bắt được con hắn, thật sự có thể lấy được nhiều tiền vậy sao?"
Cung Thừa Vĩ rất muốn tiến hành kế hoạch này, nhưng hắn lại không có tiền, cũng không có người, bây giờ, đúng lúc hắn có thể nịnh nọt người đàn ông này giúp đỡ, hắn liền gật đầu: "Đúng, tôi đảm bảo, chỉ cần bắt cóc được con của Cung Dạ Tiêu, thì nửa đời sau của chúng ta không cần phải nghĩ nữa, tiền nhiều đến mức tiêu cũng không hết."
Những tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh ông chủ Lưu nghe được, dường như đều tưởng tượng ra được bộ dạng phát tài của mình.
Cung Thừa Vĩ không khỏi dụ dỗ nói: "Anh Lưu, tôi biết anh trong xã hội đen cũng là nhân vật có máu mặt, anh có dám cùng tôi thực hiện kế hoạch này?”
Khuôn mặt bình tĩnh của ông chủ Lưu suy nghĩ, đúng lúc hắn cũng đang hết tiền, gần đây kinh tế cũng đang rất eo hẹp, nếu không, hắn cũng không ép Cung Thừa Vĩ trả tiền như này.
"Con của Cung Dạ Tiêu, vậy chắc chắn là được bảo vệ rất tốt, mày nghĩ muốn bắt là bắt được sao?"
"Nếu ở trong nước, con của hắn chắc chắn được bảo vệ rất tốt, nhưng bây giờ, theo tôi được biết, con của hắn đều đang sống ở một nông trại bên nước ngoài, ở đó, cơ hội của chúng ta rất lớn, hơn nữa, tôi còn thăm dò được Cung Dạ Tiêu và vợ gần đây đi tham dự một hội nghị, bọn họ không ở bên con cái, đúng là cơ hội tốt để chúng ta ra tay."
"Thật sao? Mày chắc chắn kế hoạch lần này sẽ thành công?"
"Tôi đảm bảo sẽ thành công!" Cung Thừa Vĩ cũng suy nghĩ kỹ về việc làm này, dù sao cầu xin hắn không có tác dụng, vậy thì, hắn chỉ còn biết dùng cách này để có thể lấy được tiền của hắn.
"Tôi tin Cung thiếu gia nhất định sẽ thành công, hắn là người của nhà họ Cung, người nhà họ Cung muốn bắt cóc con của Cung gia, vậy còn ác hơn chúng ta nhiều." Một tên trong đó cũng muốn tham gia lên tiếng.
Cung Thừa Vĩ cũng chỉ biết cười qua loa: "Đúng, tin tôi, tôi nhất định sẽ dụ được đứa trẻ ra, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau làm một vụ lớn, vậy vẫn lo lắng không có tiền tiêu sao?"
Ông chủ Lưu cũng đang suy nghĩ, hắn cũng muốn đứng sau vụ này, đến lúc lấy được tiền, hắn sẽ đổ hết trách nhiệm lên người Cung Thừa Vĩ, cũng là một chuyện tốt.
"Được! Vậy tao tin mày lần này, mày mau chóng thăm dò rõ nơi ở của con Cung Dạ Tiêu, chúng tao cũng sẽ chuẩn bị tốt, người tao có, nhưng mày phải hợp tác đến khi chúng ta thành công."
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ hợp tác, đến lúc đó, cầm được tiền, chung ta chia năm năm."
"Được!"
Cung Thừa Vĩ được đưa xuống xe, nhìn chiếc xe từ từ đi xa, hắn thở dài mộ hơi, đồng thời, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười nhạt, thật không ngờ, đi đến bước đường cùng, vậy mà lại có còn có con đường khác hiện ra trước mắt hắn.
"Cung Dạ Tiêu,mày vô tình, thì tao sẽ khiến mày trả một cái giá lớn hơn", hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...