Nước L là một quốc gia nổi danh về đánh bạc, ở đây đánh bạc được hợp pháp hóa, cho nên có rất nhiều con bạc từ khắp nơi trên thế giới đến đây vung tiền.
Có những người chỉ trong một đêm liền trở nên vô cùng giàu có, nhưng có những người chỉ sau một đêm liền tan gia bại sản. Nhưng việc đánh bạc như thuốc phiện vậy, nếu đã bị nghiện thì có cai cũng không cai nổi, cho dù một thời gian không dính dáng thới, nhưng chỉ cần có người rủ, chỉ cần có một mồi lửa nhóm lên, rất nhanh trong lòng liền dâng lên mãnh liệt.
Đặc biệt là những người không cam chịu mà không biết kiềm chế càng dễ bị dụ dỗ thu hút.
Nhà họ Cung có thể coi giàu có nhất thế giới, có không ít con mắt đang nhòm ngó đế quốc tài chính này, chỉ cần từ trong đó rút ra một mớ tiền liền có thể tiêu đến già cũng không hết.
Tuy vậy nhưng thân là chủ nhà họ Cung tiền bạc chất đống như Cung Dạ Tiêu lại có phòng thủ vô cùng kiên cố, hơn nữa người đàn ông này có sức mạnh và trí lực vô cùng lớn mạnh, bất kì ai muốn tìm cách, chỉ cần bị Cung Dạ Tiêu phát hiện thì chỉ có kết cục vô cùng thê thảm.
Hơn nữa những người đã từng bị giáo huấn đều thề rằng không bao giờ dám vuốt lông hổ nữa, bởi vì bọn họ vẫn muốn giữ mạng sống.
Nhưng nhà họ Cung ngoài Cung Dạ Tiêu là người đàn ông có quyền thế ra, còn một đám thân thích phụ thuộc vào hắn bởi vì bọn họ tranh gia sản thất bại, bọn họ đều âm thầm giữ vững tài lực vốn có của bọn họ, không dám nổi dậy ham muốn tranh chấp gia sản.
Bởi vì bọn họ không có thực lực, cũng không có tư cách.
Trên một chiếc du thuyền đang đi vào vùng biển quốc tế, ở đây mỗi tầng đều được thiết kế bàn sòng khác nhau, tổng cộng phải có hơn nghìn khách đang chơi ở đây. Mỗi ngày thu nhập phải trên trăm tỷ, nơi đây tuyệt đối là thiên đường vui chơi của những người có tiền, những người muốn một đêm phát tài thì nơi đó chính là địa điểm tốt nhất để lui tới.
Ở trên những sòng bài này, trong đó có một người đàn ông trung niên, trên trán ông ta đầy mồ hôi lạnh, miệng không ngừng mắng chửi. Sau khi vừa chia bài một vòng xong, ông ta cẩn thận từng chút từng chút một mở bài ra, thế nhưng khi nhìn thấy lá bài của đối phương, sau đó lại nhìn vào lá bài của mình.
Ông ta hung hăng ném bài của mình xuống bàn, mà xấp đồng xu đánh bạc trước mặt ông ta càng ngày càng ít đi, chỉ còn đủ chơi một ván nữa thôi.
“Cung tiên sinh, ngài vẫn còn muốn chơi nữa sao? Nhưng đồng xu này của ngài chỉ đủ đặt cược một ván nữa thôi, ngài có cần thu tay lại không?” Một người đàn ông trẻ tuổi giả vờ khuyên nhủ hắn.
Nhưng vị Cung tiên sinh này lập tức ‘hừm’ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ý gì vậy? Cậu nghĩ rằng tôi thua? Tôi nói cho cậu biết, Cung Thừa Vĩ tôi tuyệt đối không thể thua.”
“Cung tiên sinh đương nhiên không thể thua! Cũng phải xem xem thực lực anh họ Cung Dạ Tiêu của ngài a!”
“Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến hắn ta, hắn ta có tiền không liên quan gì đến tôi.” Trong ngữ khí của Cung Thừa Vĩ đầy thù hận và sự không cam lòng.”
“Cung tiên sinh, ngài sai rồi, nếu như tôi có một người anh họ tiều tiền đến vậy, tôi làm sao có thể không tìm đến ngài ấy là đòi tiền cơ chứ? Cho dù ngài ấy tùy ý bố thí cho tôi một chút, có thể nửa đời sau của tôi cũng không phải lo nghĩ.”
“Hừm! Hắn ta máu lạnh vô tình mới không bố thí cho tôi!”
“Vậy nhất định quan hệ giữa ngài và ngài ấy không đủ tốt rồi! Cung tiên sinh có bản lĩnh đem Cung Dạ Tiêu đến sòng bạc chúng tôi chơi chứ?” Người trẻ tuổi này thăm dò Cung Thừa Vĩ.
Hắn chính là một trong những người hợp tác tổ chức đánh bạc lần này, mục tiêu của hắn chính là thu hút những nhà đại tư bản đến chơi. Mà hắn chơi cùng Cung Thừa Vĩ là muốn thông qua ông ta để tiếp cận Cung Dạ Tiêu, dụ Cung Dạ Tiêu đến chỗ sòng bạc của bọn hắn. Người có tiền giống như Cung Dạ Tiêu, chỉ cần có một nửa gia sản là có thể giàu có sung túc rồi.
Sắc mặt Cung Thừa Vĩ hơi hiến đổi: “Hắn ta cơ bản sẽ không đến!”
“Làm sao lại không đến? Mỗi người đàn ông trời sinh đều có máu cờ bạc, chỉ là vài người còn chưa khai quật được ra mà thôi, nếu như ngài có bản lĩnh rủ Cung Dạ Tiêu đến đây chơi, tôi có thể cho ngài một tỷ tiền thưởng.”
Đồng tử Cung Thừa Trạch lập tức giãn ra, mắt hắn mở to gấp hai lần: “Anh đang nói cái gì? Một tỷ sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn biểu cảm của Cung Thừa Vĩ, khóe miệng cong lên đùa giỡn, thân là người nhà họ Cung mà khi nghe đến một tỷ liền vui vẻ đến mức như thế này sao? Vậy những người nhà họ Cung thực sự rất kém cỏi.
“Không sai! Một tỷ, điều kiên là ngài phải mời Cung Dạ Tiêu đến chỗ chúng tôi chơi, chỉ cần hắn ta ở đây chơi ba hôm, tôi liền lập tức trả ông tiền.”
Ánh mắt Cung Thừa Vĩ sáng ra vài giây rồi sau đó lại trở nên u tối. Hắn làm gì có bản lĩnh mà gọi được Cung Dạ Tiêu đến đây chơi? Nếu như để Cung Dạ Tiêu biết hắn để phần của cải cuối cùng thua nốt thì e rằng sẽ không gặp mặt hắn nữa.
Nghĩ đến cùng là người nhà họ Cung, Cung Dạ Tiêu hiện tay muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, mà hắn chỉ sống một cuộc sống bình thường như những người khác. Hắn vô cùng oán giận, hiện tại Cung Dạ Tiêu cơ bản cũng không quan tâm gì đến hắn nữa.
“Nói sau đi!” Cung Thừa Vĩ không dám đồng ý, nhưng hắn nắm chặt những đồng xu trong tay nghĩ có nên chơi nốt ván cuối này không? Hay là đổi tiền mang về?
Nhưng hắn không cam tâm, chưa đến mấy ngày hắn liền thua hơn năm nghìn vạn, hắn nhất định phải gỡ vốn, nếu không hắn thực sự xong rồi.
Mà hiện tại tia hy vọng cuối cùng của hắn chính là một ít đồng xu trước mặt hắn, đây là ván bài cuối cùng.
“Cung tiên sinh có muốn chơi tiếp không?” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn dáng vẻ quẫn bách của Cung Thừa Vĩ. Hắn đột nhiên đặt tất cả những đồng xu còn lại vào giữa bàn: “Tôi đặt tất cả!”
Lúc này mấy người đàn ông bên cạnh như hùa theo. Bọn học mang tất cả xu ra đặt cược, chuẩn bị một cuộc nhất quyết.
Mà lúc này Cung Thừa Vĩ vừa hay có thể chơi thêm một ván nữa, hắn cắn môi đem tất cả tài sản của mình đẩy lên trước: “Được! Tôi cũng đặt toàn bộ, chơi nốt một ván nữa.”
Nói xong, trên trán Cung Thừa Vĩ lại một lần nữa vì căng thẳng mà toát ra mồ hôi lạnh, hắn nhẫn nhìn dùng tay lau qua một lát, gắt gao nhìn người chia bài phát bài đến, hắn hi vọng mình có thể gỡ lại vốn.
Mà người đàn ông trẻ tuổi đối diện có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, khóe miệng cong lên tỏ vẻ khinh thường, hắn nhẹ nhàng dùng ánh mắt ra hiệu cho người chia bài, người chia bài liền chia quân bài cuối cùng đã được tráo đưa đến trước mặt Cung Thừa Vĩ.
Cung Thừa Vĩ hít một hơi thật sâu, đem quân bài vớt lên trước mặt, sau đó dùng lực từng chút từng chút một mở ra, định xem vẫn khí cuối cùng của bản thân.
Nhưng cơ bản không phải vận khí, đó là một ván bài lừa bịp thì làm sao có thể khiến hay gặp may cơ chứ?
Sau khi nhìn xong lá bài cuối, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ném toàn bộ những lá bài tốt trong tay hắn ra, sắc mặt Cung Thừa Vỹ trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch không một tia máu, hắn ta đặt bài xuống bàn, đầu óc ầm ầm nổ tung trống rỗng.
Tất cả của cải của hắn đều bị hắn thua hết rồi, hắn hiện tại đã trở thành hai bàn tay trắng, lại còn mắc nợ. Ở nhà chỉ còn một cái xác công ty đang chờ hắn đem tiền bù vào, mà hiện tại hắn ở nước ngoài thua sạch sẽ.
“Cung tiên sinh hãy nghĩ đến lời nói của tôi, có một tỷ đang chờ ngài đó!” Người đàn ông trẻ tuổi bước đến vỗ vào vai nhắc nhở hắn.
Cung Thừa Vĩ đầu đầy mồ hôi nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình mà choáng váng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...