Sở Nhan cũng yên tâm mà dựa vào anh. Nếu nói lúc này có chỗ nào để cô ngủ thì đó chính là ngủ trong lòng người đàn ông này. Sau khi lên xe, Sở Nhan và Chiến Tây Dương dựa vào nhau. Hai chiếc áo quân đội đắp lên người họ. Sở Nhan ngủ trước, còn Chiến Tây Dương vẫn có thể cố chịu đựng. Anh nhẹ nhàng ôm người con gái trong lòng, cảm nhận hơi thở của cô.
Trong lòng anh cũng rất yên tâm. Anh thật không ngờ, hai người lại phải trải qua một chuyện đáng sợ như thế này ở nước ngoài. Cũng vì chuyện này mà hai người mới nhìn thấu tình yêu của nhau. Chiến Tây Dương cảm thấy đây là cách mà ông trời đem đến tình yêu cho anh.
Bây giờ, anh không cần lo lắng về tình yêu của cô. Anh đã nhìn thấy tình yêu của cô ấy. Cô yêu anh rất nhiều. Chiến Tây Dương ôm Sở Nhan, rồi cũng dần dần ngủ thiếp đi. Thế nhưng trong mơ, cánh tay của anh vẫn làm gối cho anh ngủ, không rời ra một phút nào. Sau khoảng 5 tiếng, xe quay trở lại lãnh sự quán.
Sở Nhan và Chiến Tây Dương vẫn chưa nghỉ ngơi đủ. Hai người cùng lên phòng của Sở Nhan, cùng nhau tiếp tục ngủ cho tới sáng ngày hôm sau. Chiến Tây Dương mở mắt trước, nhìn thấy khuôn mặt của Sở Nhan khi ngủ. Khi Sở Nhan mở mắt ra, nhìn thấy Chiến Tây Dương đang nhìn chằm chằm, không biết đã nhìn cô bao lâu. Cô giật mình. Cô ôm chiếc gối che mặt, hỏi, “Chiến Tây Dương, anh nhìn em bao lâu rồi?”
Chiến Tây Dương cười, gỡ lấy chiếc gối đang che mặt cô, “Sao thế?”
Sở Nhan lập tức quay lưng đi, tiếp tục nói, “Không cho nhìn, em bây giờ chắc là khó coi lắm.” Sở Nhan là một cô gái rất chú trọng về bề ngoài. Hơn nữa cô vẫn ngại việc Chiến Tây Dương nhỏ hơn cô 2-3 tuổi nên cô luôn có cảm giác trước mặt Chiến Tây Dương, cô phải giữ trạng thái tâm lý tốt nhất. Vì thế, như lúc mới ngủ dậy, tóc tai bù xù, cô thực sự không muốn Chiến Tây Dương nhìn thấy, sợ anh sẽ chê cô. Chiến Tây Dương cười một tiếng,
“Đâu có xấu gì đâu? Không xấu mà! Anh thấy rất đẹp đấy chứ!”
“Anh đừng có lừa em!” Sở Nhan không tự tin. Trước đây không nghĩ là mình lớn tuổi. Thế nhưng bây giờ ở bên Chiến Tây Dương, lúc nào cô cũng thấy mình lớn tuổi.
Thực ra cô mới chưa tới 29 tuổi, vẫn còn ở cuối độ thanh xuân. Chiến Tây Dương thấy cô ngại về điều đó, lập tứ trở lên nghiêm túc. Anh ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc, động viên cô, “Sở Nhan, em không biết trong mắt anh, em giống như một nữ thần. Cho dù là phong cách quyến rũ của em hay là bộ dạng khi em thức giấc. Trong mắt anh đều như nhau, đều rất đẹp.”
Sở Nhan nghe cầu này cảm thấy thật ngọt ngào. Cô không giấu nổi nụ cười trên môi, “Thật không?”
“Thật, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em mê hoặc rồi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy anh cuốn hút như em. Em khiến anh luôn muốn dựa vào em; tìm cơ hội để tiếp cận em. Đứng trước mặt em, anh cảm thấy rất mất tự tin, anh chỉ sợ em không thích anh.” Chiến Tây Dương nói với vẻ hơi đáng thương. Sở Nhan không nhịn được cười, cô quay người nhìn khuôn mặt của chàng trai,
“Sao anh lại mất tự tin?”
“Vì em quá tài giỏi, anh sợ không xứng với em!” Chiến Tây Dương nói thật lòng mình. Sở Nhan nháy mắt, “Vậy anh không chê em lớn tuổi hơn anh sao?”
“Em lớn tuổi hơn anh, thế nhưng tâm trí em lại nhỏ hơn anh. Em giống như một đứa trẻ không biết chăm sóc bản thân mình, luôn làm anh lo lắng.” Chiến Tây Dương lấy lý do để chứng minh cô ấy không lớn hơn mình. Sở Nhan ngạc nhiên hỏi, “Em có chỗ nào không chín chắn bằng anh?”
“Trong mắt anh, em giống như một thiếu nữ chưa đủ lớn. Trong hai người chúng ta, chỉ có em chê anh không giỏi bằng em thôi, chứ anh không bao giờ chê em cả. Bởi vì trong mắt anh, em hoàn hảo không có khiếm khuyết nào.” Chiến Tây Dương nói xong, đưa tay ôm lấy cô. “Sở Nhan, sau khi về nước, chúng ta sẽ ở bên nhau nhé!” Sở Nhan cười một cách ngọt ngào,
“Vâng! Sẽ ở bên nhau.” Lúc này điện thoại của Sở Nhan kêu lên. Xem ra lại có công việc gì đó. Bây giờ bởi vì Chiến Tây Dương đã bào chế thuốc thành công, dịch bệnh đang được khống chế. Các thợ mỏ và nhân viên trong nước cũng không còn bị cách ly. Chỉ hai 3 ngày nữa là họ có thể về nước rồi. “Em xử lý công việc một chút, anh nghỉ đi.
”Sở Nhan nhìn anh với ánh mắt lo lắng. “Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đủ rồi. Anh cũng dậy đây.” Chiến Tây Dương chưa bao giờ ngủ ngon như thế. Sở Nhan mặc áo ra ngoài, Chiến Tây Dương vẫn ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Sở Nhan mặc quần áo bộ rất đẹp, giống như một nữ thần khiến người khác không dám xâm phạm. Đây chính là lúc mà
Chiến Tây Dương không bao giờ thấy tự tin khi đứng trước mặt cô, bởi vì Sở Nhan có phong thái thật cao sang. “Được rồi, em xuống xử lý chút công việc, anh ăn sáng đi nhé, lát nữa gặp lại.”
“Ừ, được rồi!” Chiến Tây Dương cười nhìn cô đi ra. Còn anh vẫn muốn nằm trên giường cô, không muốn xuống. Sau khi Sở Nhan giải quyết công việc xong, quyết định chiều nay sẽ có một nhóm người về nước trước, sau đó sẽ có chuyên cơ tới đón. Sở Nhan và Chiến Tây Dương dự định sẽ là nhóm về nước sau cùng. Tối nay ở đất nước x có quốc yến để cảm ơn Sở Nhan. Điều quan trọng hơn là, ngài tổng thổng muốn cảm ơn Chiến Tây Dương.
Trình độ y thuật của anh đã giúp đất nước này chống lại bệnh truyền nhiễm, giúp người bệnh thoát khỏi khổ đau. Sở Nhan nhận lời mời. Cô thông báo tin này cho Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương lại cảm thấy hơi ngại, bởi vì anh không thích là người được tán dương. Thế nhưng, anh rất vui lòng cùng cô tham dự quốc yến lần này giúp cô gây dựng nền tảng mối quan hệ công việc. Đi dạo trong vườn hoa, ung dung tự tại như ở nhà mình, Chiến Tây Dương gọi điện cho giáo viên hướng dẫn của mình.
Họ sẽ tham dự quốc yến, đây là một niềm vinh hạnh. Mọi người trong đoàn lần này rất cảm kích Chiến Tây Dương. Vì lời nói của anh mà họ mới được sống. Nếu không, lãnh đạo quân đội đã bỏ họ lại. Vì Chiến Tây Dương mà cả xe đó mới được cứu. Trong lòng họ, anh rất vĩ đại. Chiến Tây Dương thì không nghĩ thế. Nếu cho anh ấy chọn lại, anh sẽ vẫn lựa chọn cứu tất cả mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...