Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Màn đêm lại buông xuống, Chiến Tây Dương mặc bộ đồ vô khuẩn, ngồi trước kính hiển vi, anh đã thông qua việc thêm một loại vi khuẩn mới, tỉ mỉ quan sát, anh đứng đây bận rộn cả ngày nay. Rốt cuộc, vào lúc anh đang nhẫn nại chờ đợi, đám vi khuẩn anh nuôi dưỡng đang bắt đầu có phản ứng, chỉ thấy đám vi khuẩn này đang công kích bệnh khuẩn, bắt đầu chia nhau ra ăn, và sau đó sản sinh ra một loại vi khuẩn bình thường, không có hại nhiều đối với cơ thể bình thường của con người. Trong lòng Chiến Tây Dương trỗi dậy kích động và vui mừng, cuối cùng cũng đã có kết quả, nhưng anh không thể lập tức tuyên bố, anh nhíu mày, tiếp tục quan sát một lát, cho đến khi kết quả ổn định. Anh bèn gọi thầy đến, nhờ thầy xem bài xét nghiệm này, Preece cũng kích động nói không nên lời. “Tây Dương, thầy biết em là giỏi nhất, em là học sinh mà thầy tự hào nhất, mọi người mất một tháng đều không ra kết quả, còn em, chưa đến mười ngày, đã nuôi dưỡng ra vi khuẩn có lợi rồi.” Chiến Tây Dương thở nhẹ, “Chỉ hy vọng kết quả lần này không khiến mọi người thất vọng, để qua hai mươi bốn tiếng nữa, chúng ta có thể thử xem sao.”

“Bây giờ có một bệnh nhân đang lâm vào tình trạng nguy kịch, thầy nghĩ không có thời gian chờ đợi nữa, e rằng anh ta không thể sống qua đêm nay, thầy quyết định dùng cách em thử xem.” Chiến Tây Dương thảng thốt, giờ đây, cho dù không nên sơ ý, anh cũng chả có bước lùi nào nữa, anh gật đầu, “Được, vậy thì mình thử đi!” Đêm tối tiếp sau đó, lại là một buổi đêm không ngủ, và bệnh nhân được thử nghiệm sau khi tiêm thuốc vào cơ thể, quả nhiên có chuyển biến tốt, trong quá trình kiểm tra, bệnh tình của anh dần hồi phục, ngày thứ hai sáng sớm, anh ta bỗng dưng có thể ngồi dậy, mặc dù toàn thân ê ẩm rã rời. Nhưng chí ít, anh ta đã thoát chết, có niềm hi vọng trở lại. “Nếu thuốc chữa lần này có hiệu quả, chúng ta có thể lập tức báo cáo cho nhà nước, sản xuất thuốc ngay, được sự viện trợ của nhà nước, cho bệnh nhân trong nước dùng loại thuốc này.”


“Được!” Chiến Tây Dương gật đầu, hiện giờ anh muốn người dân của nước mình, được tiếp nhận liền công tác chữa trị, và giúp công việc của Sở Nhan thuận lợi hơn chút. Trong cuộc trò chuyện của Chiến Tây Dương và thầy, bên cạnh có một người dân địa phương mang thuốc tới, ánh mắc sắc bén của anh ta liếc nhìn Chiến Tây Dương và Preece, trong mắt tràn đầy sát khí. Sau khi anh ta đặt đồ xuống và rời đi, một mình đi đến khu rừng vắng lặng, lấy điện thoại gọi. “Alo! Đội nghiên cứu bên đây đã tìm ra một phương án chữa trị hiệu quả, chúng đang chuẩn bị yêu cầu nhà nước viện trợ nhân lực.”

“Đã xác thực hiệu quả chứ?”

“Tôi tận mắt chứng kiến một bệnh nhân sắp chết sau khi dùng thuốc, đã chuyển hóa thành bệnh thông thường, xem ra thực sự có hiệu quả.”


“Được! Bây giờ đất nước này, chỉ cần ai nắm giữ phương thuốc chữa trị hiệu quả này, thì người đó sẽ được lòng dân, tuyệt đối không thể để đám người đó có được, lúc này, ta muốn bác sĩ kia và đoàn đội đó trở thành người của ta.”

“Chúng ta sắp sửa chuyển sang địa điểm kế tiếp, các người hãy chuẩn bị sẵn công tác ngăn chặn giữa đường, lúc đó uy hiếp dụ dỗ, thì bọn họ sẽ thành người của ta thôi, và làm việc phục vụ chúng ta thôi.”


“Tốt lắm! Sẵn sàng gửi địa điểm cho ta bất cứ lúc nào, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa trong thời gian nhanh nhất, biến đoàn đội này thành của mình.”

“Được!” Sau khi người đàn ông kết thúc cuộc gọi, và đi về, sát khí trong mắt hắn ta biến mất, và thoáng chốc lại trở về người công nhân siêng năng làm việc của địa phương đó, hắn ta tiếp tục trở về phòng xét nghiệm, nhìn người đàn ông phương đông kia, tuy còn trẻ tuổi, nhưng tri thức y học của anh ta thật không thể xem thường, có vẻ anh ta rất tài năng. Chiến Tây Dương và Preece không thể nào dự đoán được sự mai phục trong đen tối, vì công việc của họ chỉ là nghiên cứu, và bên cạnh họ đều có quân đội bảo vệ, bởi vì không đủ nhân lực, cho nên, mới mướn những người dân địa phương, làm một số việc sai lặt vặt. Chỉ là không ai biết được, trong đám người này đã có tổ chức nào đó trà trộn vào, và chứa đựng bên trong đó là những âm mưu nguy hiểm gì. Bây giờ, người bệnh tiếp nhận cách chữa trị kia, bắt đầu dùng thuốc chữa bệnh cảm cúm thông thường rồi, thân nhiệt sốt cao và những nốt sưng mủ bắt đầu kết vỏ, đang dần tiến triển tốt. Chiến Tây Dương và cả đội vô cùng vui mừng, và Chiến Tây Dương lập tức gọi điện cho Sở Nhan, thông báo tin tức vui mừng này, và, anh đề nghị với thầy, điểm đến tiếp theo sẽ cách chỗ khai thác khoan rất gần, lúc đó Chiến Tây Dương, có thể đi qua đó, đích thân chữa trị cho công nhân ở đó, tuy Sở Nhan rất vui, nhưng đồng thời, cũng rất lo lắng, dù sao thì ở đó hoàn cảnh không lạc quan cho lắm. “Yên tâm đi! Nước này đối với một loại người vô cùng khoan nhượng, đó chính là bác sĩ, chỉ cần anh qua đó, họ sẽ không dám làm gì anh đâu! Ngược lại, anh còn có thể giúp đỡ họ.” Chiến Tây Dương an ủi lên tiếng. Anh của hiện tại, tấm lòng hướng về người bệnh và đất nước, đồng thời, cũng hướng về cô. Sau khi Sở Nhan cúp máy cuộc gọi với Chiến Tây Dương, cô vẫn đang làm một quyết định, quyết định đó trước kia cô đã muốn thực thi, chỉ là bị đè nén xuống. Đó chính là, cô muốn đích thân đến bên khoan xem thử, bởi vì mục tiêu lần này của cô là giải cứu bọn họ, bây giờ, anh và bọn họ phải truyền lời, tình thế chưa có được sự chuyển biến tốt. Nếu cô có thể đích thân đến đó, đàm phán với cái kẻ lưu giữ người làm, vậy thì, ít ra có thể giúp cho công nhân khoan về lãnh sự quán nghỉ ngơi, chứ không phải bị hành hạ suốt. Những ý nghĩ nung nấu trong đầu Sở Nhan, cô quyết định qua đó, bởi vì Chiến Tây Dương cũng ở đó, cô muốn gặp anh, chớp mắt họ đã không gặp nhau nửa tháng nay. Cô rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh, cô phát hiện tình cảm của mình đối với anh, đã không phải là tình yêu đơn thuần nữa, mà là yêu sâu đậm, là hòa nhập với linh hồn của cô. Sở Nhan nhắc chuyện này với cấp dưới, không ngờ chẳng ai phản đối cả, bởi vì vụ việc này để trống quá lâu, nếu còn không hành động, thì thật là có lỗi với nước nhà. “Tốt, nếu không có vấn đề gì, chúng ta thu dọn đồ đạc, tôi đã liên hệ với cấp cao của nước X, họ sẽ phái một đội quân hộ tống chúng ta, chúng ta sẽ an toàn.” Sở Nhan nói. “Được, vậy tập hợp vào một giờ trưa nay! Mọi người về chuẩn bị đi!” Sở Nhan nói xong, cô cũng về phòng chuẩn bị. Cô nghĩ nên báo cho Chiến Tây Dương biết một tiếng, và gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết, cô sắp đến núi khoan bên kia gặp mặt với anh. Đại khái là Chiến Tây Dương cứ bận suốt, không biết có tin nhắn, nhưng Sở Nhan biết nếu anh nhận được tin nhắn, nhất định sẽ hồi đáp, Sở Nhan đi về phòng. Nhìn trong gương thân hình hao gầy của mình, cô vuốt tóc, khiến mình trông tươi tắn lên xíu. Cho dù thời gian qua có khó khăn đi chăng nữa, cô tuyệt đối không đánh mất lòng tin, cô tin rằng, công tác lần này, nhất định sẽ kết thúc trong chiến thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui