Cung Dạ Tiêu mỉm cười xoa nhẹ đầu cô: "Từ nay về sau, trải nghiệm của chúng ta đều sẽ là vui vẻ và hạnh phúc." Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Vâng, bây giờ em rất hạnh phúc!" Bữa tối dưới ánh nến càng trở nên lãng mạn và ngọt ngào, vì cảm giác trước đây đối với người đàn ông này đã trở về, khiến cho tình yêu của họ trở nên trọn vẹn. Bữa tối kết thúc, Cung Dạ Tiêu dẫn cô đi dạo, cuối cùng Trình Ly Nguyệt quyết định tối nay sẽ cùng anh về lại căn hộ giữa trung tâm thành phố, vì đó là nơi họ từng sống và từng yêu. Cô nghĩ, tối nay sẽ trải nghiệm lại một lần nữa cảm giác ở bên anh tại đây. Hai con dần trưởng thành và cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, họ hiếm khi có được thời gian riêng tư của hai người như thế này, đương nhiên phải tận tình tận hưởng. Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào bật đèn, mọi thứ xuất hiện trước mắt đều trở nên vô cùng quen thuộc, căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. Đây là kí ức của Trình Ly Nguyệt mà Cung Dạ Tiêu vẫn lưu lại, vì thế anh vẫn yêu cầu Nhan Dương cho người tới dọn dẹp hàng ngày, chỉ đợi tới ngày Trình Ly Nguyệt hồi phục trí nhớ thì có thể lập tức tới đây tìm lại quá khứ. Trình Ly Nguyệt bước tới sofa, ngồi xuống, sau đó lại chỉ về phía cửa sổ tiếp đất, quay đầu nhìn anh: "Còn nhớ việc tối đó, anh bảo em vẽ anh, anh cho em một trăm ngàn tệ không?" "Đương nhiên là nhớ rồi, tối đó anh chỉ muốn thể hiện toàn bộ sức hấp dẫn của bản thân để mê hoặc em." "Nhưng mà anh có biết hôm đó em nghĩ gì không?" "Đương nhiên em chỉ muốn tiền, không muốn anh!" Cung Dạ Tiêu rất tủi thân nói. Trình Ly Nguyệt bật cười: "Anh đoán đúng rồi, hôm đó em thực sự có hứng thú với tiền của anh, còn với anh, khi đó không có cảm giác gì cả!" Cung Dạ Tiêu nhìn nụ cười của cô, tâm hồn xao động, anh liền bước tới trước mặt cô, cánh tay chắn hai bên vai cô, nhốt cô lại giữa lồng ngực và sofa: "Bây giờ thì sao? Có cảm giác gì với anh?" Trình Ly Nguyệt lập tức cảm thấy sự nguy hiểm của anh, có kí ức trước đây, tâm tư của cô cũng trở lên tinh nghịch hơn, cô lập tức mỉm cười, lách qua qua người anh bỏ chạy. Chỉ có điều anh đã biết rõ tâm tư của cô, lập tức bá đạo ôm lấy vai cô, ấn cô xuống sofa một cách thuần thục, giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh vang lên: "Anh sẽ khiến em có cảm giác triệt để về anh!" Dứt lời, nụ hôn bá đạo của anh ập tới. Một cuộc ân ái hoan lạc không thể tránh khỏi lập tức diễn ra, trong ngôi nhà tình yêu trước đây, họ thực sự đều đã khao khát rất lâu, muốn linh hồn hòa làm một thể, tối nay, trong ngôi nhà này một lần nữa lại bùng cháy. Trong phòng làm việc tầng cao nhất của bộ ngoại giao. Sở Nhan mặc trang phục nghiêm túc ngồi trong phòng kí văn kiện cấp dưới đưa lên, đúng lúc này, trong văn phòng của cô, một loạt chuông điện thoại gấp gáp vang lên, cô đưa tay nhận điện thoại: "Alo! Xin chào!" "Là tôi!" Đầu bên kia là giọng nói của Tịch Phong Hàn. "Ngài tổng thống, có việc gì không ạ?" Sở Nhan lập tức nghiêm nghị. "Vừa rồi nước X gửi tin tới, bên đó đang bắt giữ một số thợ mỏ của nước ta, chúng ta cần ngay lập tức triển khai biện pháp ngoại giao, cùng họ tiến hành thương lượng thả người!" Sở Nhan lập tức coi trọng vấn đề: "Được tôi sẽ lập tức liên hệ với bên đó." "Ừ! Việc này cô hãy xử lý trước, trao đổi với bên đó, chỉ cần thả người trong phạm vi điều kiện chúng ta có thể chấp nhận được, chúng ta có thể thỏa hiệp." "Vâng! Có bất cứ tin tức gì tôi sẽ lập tức thông báo ngay cho anh." Sở Nhan nói xong liền ngắt điện thoại, cô kết nối điện thoại với lãnh sự quán của nước X tìm kiếm thông tin về nhóm thợ mỏ này, bên kia cũng đang tìm gấp người xử lý. "Xin chào, Sở tiểu thư, bên chúng tôi cũng đã thử liên hệ nhưng bọn họ vô cũng dã man, nói thợ mỏ của chúng ta đánh bị thương quản lý cao cấp của họ, hiện giờ tình hình vô cùng nghiêm trọng." "Anh hãy liên lạc trao đổi trước, tuyệt đối đừng để tình hình nghiêm trọng thêm, chúng tôi sẽ lập tức liên hệ với lãnh đạo của nước X!" Sở Nhan tìm một vài trợ thủ đắc lực, ngay lập tức thương lượng cách xử lý sự việc lần này. Sau khi họp xong lại liên hệ với quan chức cấp cao bên đó, cuối cùng phương án giải quyết của bên đó là cần phải cử một cán bộ cấp cao trong nước sang gặp gỡ trao đổi trực tiếp, đáp ứng điều kiện mới chịu thả người. Sở Nhan nhìn cấp dưới ngồi tại đây, cô không hề do dự tiến cử chính mình: "Việc này tôi sẽ đích thân xử lý." "Sở nghị viên, lúc này tình hình bên đó rất nguy hiểm, cô hãy ở lại trong nước đi!" "Xem tình hình, người bên đó cần nước ta cử người có chức vụ cao mới có sức thuyết phục, tôi là người thích hợp nhất, hãy sắp xếp máy bay, tôi sẽ xuất phát ngay lập tức, Lý Á và Thanh Dương đi cùng tôi." "Vâng!" Hai trợ lý một nam một nữ đồng loạt lên tiếng. Sở Nhan mở xem tình hình thăm hỏi trước đây của nước X, trợ lý của cô thò đầu vào: "Sở nghị viên, máy bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa, chúng ta ra sân bay thôi." "Được!" Sở Nhan mang theo tài liệu. Lúc này cô không có cả thời gian để về nhà thu dọn hành lý, chỉ có thể vừa ra sân bay vừa gọi điện cho ba mẹ, nói với họ việc mình chuẩn bị đi công tác nước ngoài, nhưng không nói cụ thể việc gì. Cô muốn để ba mẹ yên tâm, nếu như họ biết cô đi xử lý việc này chắc chắn sẽ ngăn cản. Nhưng đối với Sở Nhan, đây là chức trách của cô, cô tuyệt đối không được né tránh, cho dù ở nước X có nguy hiểm đang chờ cô. Một tiếng sau Sở Nhan lên máy bay rời đi, Tịch Phong Hàn sau đó cũng mới biết cô đích thân đi xử lý, anh lập tức có những sắp xếp tương ứng, đích thân gọi điện liên hệ với thổng thống nước X, yêu cầu họ tiến hành bảo vệ cán bộ của nước mình. Tổng thống bên đó cũng rất coi trọng sự việc lần này, bởi đứng trước một cường quốc, họ cũng không dám đắc tội. Sở Nhan ngồi trên máy bay vội vàng tìm hiểu một số việc liên quan tới nước X, dù sao cô cũng mới nhận chức cách đây không lâu, các nước cần ngoại giao lại rất nhiều, cô còn cần phải cố gắng đi tìm hiểu nhiều hơn nữa. Sở Nhan đọc tài liệu, trợ lý bên cạnh cũng không dám quấy rầy cô, chỉ có cảm giác chuyến đi lần này chắc chắn không yên bình. Nước X ngoại trừ dân tình hỗn loạn, đảng phái lại nhiều, hơn nữa hàng năm thường xảy ra bạo loạn, nhưng nơi đó tài nguyên khoáng sản phong phú đặc biệt là kim cương, vì thế rất nhiều người ở trong nước muốn phát tài đều tới đó đều đào mỏ làm giàu. Nhưng đó đều là những của cải có được bằng cách mạo hiểm tính mạng, sống trong nguy hiểm, vì thế cũng có rất nhiều thợ mỏ chết ở nước ngoài. Bởi vậy công tác ngoại giao của quốc gia này vô cùng khó khăn, không ngờ, Sở Nhan vừa mới nhận chức đã gặp phải việc này, đúng là một phiền phức! Sở Nhan không hề hoảng loạn, cô chăm chú đọc tài liệu, hi vọng tìm được điểm đột phát trên phương diện ngoại giao. Chặng bay này mất mười một tiếng, Sở Nhan thấy sau mấy tiếng, trời đã bắt đầu tối, cô phải ngủ một giấc, cô hi vọng mình sẽ có tinh thần để ứng phó với tất cả mọi chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...