Tịch phu nhân cũng biết Sở Nhan đến, bà ta đương nhiên là hoan nghênh rồi, bà ta bây giờ thích nhất, là cùng người trẻ tuổi sôi động náo nhiệt, Sở Nhan ở trong phòng hoa cùng với Trình Ly Nguyệt và Sở Duyệt gặp mặt, đều là phụ nữ trẻ, lại đều là thân trên thân, trong ánh mắt, đều đặc biết thân mật. Trong sảnh lớn, Chiến Tây Dương sau khi ngồi xuống, anh ta quả nhiên nhận được ám thị ánh mắt của Tịch Phong Hàn đối với anh ta, ý là nói anh ta hôm nay hãy cố gắng, xem xem có thể nhận được thiện cảm của Sở Nhan không. Chiến Tây Dương đã phản hồi cười lại, anh ta thật sự bây giời không thể cưỡng ép điều gì, Sở Nhan có bạn trai, như này anh ta như cầm vào lưới dao, liệu có thể hiện không giống đàn ông rồi không? Cho nên, anh ta chọn lựa thuận theo tự nhiên, sẽ không cưỡng ép. Còn nửa tiếng đồng hồ mới đến bữa tối, lúc này ba người phụ nữ từ phòng hoa bên cạnh đi đến, Sở Nhan nhìn Tịch phu nhân nói, “Bác gái, cháu vừa nghe Ly Nguyệt nói, trong vườn của bác có cây Bạch Đàn đã có lịch sử một trăm năm rồi, cháu muốn đi xem một chút.”
“Đúng rồi! đã hơn một năm rồi, có thể nói cây đó già nhất trong thành phố này, đi xem đi! Chỉ là bên ngoài có chút lạnh.” Lúc này, ChiếnTây Dương đứng dậy, nhìn Sở Nhan nói, “Tôi đưa cô đi.” Sở Nhan ngẩn ra, nhưng, cũng đồng ý, “Vâng!” Nói xong, Sở Nhan chuẩn bị đi ra hướng cửa lớn, Chiến Tây Dương nhéo nhéo lông mày, nhìn cô ta nói, “Cô không lấy áo choàng mặc lên sao?” Khi Sở Nhan đến, bên ngoài có khoác một áo choàng dài, lúc đó đưa cho người giúp việc móc vào giá móc quần áo, cô ta vội quay mắt lại, cười nói, “Ồ! Đúng rồi!” Sở Nhan vẫn chưa cầm lên, Chiến Tây Dương đã chủ động thay cô ta cầm áo choàng lên, tự mình mặc lên cho cô ta, làm cho Sở Nhạn ở trước mặt bao nhiều người, nên có một chút ngại ngùng, cô ta vẫn chưa định thần lại, Chiến Tây Dương lại cầm một chiếc khăn quàng cổ chủ động quàng lên cổ của cô ta. Người của Sở Nhan như bị cứng lại, cúi đầu nhìn khăn quàng cổ, vẫn may, không phải là chiếc khăn mà bạn gái của anh ta tặng, nếu không, cô ta thật sự không thể quàng chiếc khăn đó của anh ta được. Người đang ngồi ở sô pha trong sảnh lớn, đều nhìn thấy màn này, vợ chồng Tịch Phong Hàn đương nhiên là hiểu rõ, sau đó, đến cả Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đều đã nhìn ra, Tịch phu nhân và Chiến lão gia nhìn nhau, đều cảm thấy Tây Dương là một người con hiểu chuyện lại biết quan tâm. Sở Nhan có chút xấu hổ còn không dám nhìn biểu cảm của người đang ngồi trên sô pha nhìn, cô ta đẩy cửa đi ra, Chiến Tây Dương cũng cầm chiếc áo choàng của cô ta, hai người đi bộ trong nhà lớn nhà họ Tịch đến gần tối, bốn bên đèn lồng đã sáng, mà cây Bạch Dàn trăm năm ở dưới sắc màu ban đêm, giống như một cái ô lớn, bảo vệ cả khu vườn. Nếu như là mùa hè, nơi này nhất định sẽ rất mát mẻ, Sở Nhan kêu oa lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, vì nhìn thấy cả thân hình cây Bạch Đàn, cô ta như một đứa trẻ chạy vòng quanh cây mấy vòng. Ánh mắt của Chiến Tây Dương nhìn cô ta, góc miệng nhẹ nhàng nhếch lên, mà Sở Nhan chạy quanh hai vòng liên tục, cô ta có chút chóng mặt, liền quay đến va vào người của Chiến Tây Dương, hai thân thể va vào nhau, làm cho cô ta chút nữa là ngã sang một bên, Chiến Tây Dương vội giơ tay ra đỡ eo nhỏ của cô ta, đỡ cô ta đứng vững. “Chân vẫn chưa khỏi, cô còn chạy quanh làm gì.” Chiến Tây Dương trực tiếp trách móc một tiếng. Sở Nhan cười như một đứa trẻ, ánh mắt va vào mắt thâm thúy của anh ta, làm cho cô ta nga ngác vài giây, cô ta liền lùi lại một bước, “Không sao.” Sở Nhan đi đến bên dưới tán cây Bạch Đàn, cô ta giơ tay ra nhẹ nhàng sờ sờ vào cành cây khô của cây Bạch Đàn to lớn đó, mở lòng bàn tay ra, đo đo, lúc này nhiệt độ ngoài nhà đã xuống âm mấy độ, Chiến Tây Dương nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn của cô ta để ra ngoài, bản năng của con người anh ta tự nhiên thấy đau lòng, anh ta trực tiếp đưa tay ra cầm vào tay của cô ta. Ánh mắt của Sở Nhan lập tức hoảng sợ quay lại, sau đó, nhìn vào bàn tay của mình bị nắm chặt đó, cô ta chậm rãi nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khi cô ta muốn rút tay trở lại, nhưng Chiến Tây Dương không bỏ ra. Hơi thở của Sở Nhạn bị ngắt quãng, bàn tay của cô ta lạnh đến nỗi như que kem vậy, Chiến Tây Dương nhìn cô ta nói, “Để tay vào trong túi áo đi, cô như vậy sẽ bị tổn thương đó.” Nói xong, anh ta liền nắm chặt tay của cô ta, cầm tay để cùng vào túi áo của anh ta, hơi ấm bao quanh lòng bàn tay của Sở Nhan, trong nháy mắt tim cô ta đập rối loạn lên, người đàn ông này làm gì vậy? Nhưng mà, cô ta hình như cũng không muốn rút tay ra. Cô ta giống như tên trộm vậy, trộm một người đàn ông mà đã thuộc về người khác, cảm thụ sự chăm sóc của anh ta. Hai người đang đứng thẳng, đột nhiên trên trời gió thổi vào cây liễu tuyết trên cây rơi xuống như hoa tuyết, Sở Nhan nhất thời ngước mắt lên, chớp chớp, tuy là rất lạnh, nhưng, cô ta thật sự đã quyên đi cái lạnh, cảm giác lúc này bầu không khí thật là lãng mạn. Chiến Tây Dương ánh mắt nhìn mấy miếng tuyết bay trên mái tóc của cô ta, dừng lại mấy giây, rồi tan biến mất, cô ta nhíu mày, làm cho vẻ đẹp của cô trở thành một bầu không khí ly kỳ. Chiến Tây Dương nghe thấy tim của mình đang đập rất nhanh, một chiếc lá đột nhiên bay qua, rơi đúng vào trên mái tóc xoăn của cô ta, Chiến Tây Dương lập tức ngỡ ngàng, giơ tay ra, thay cô ta nhặt vứt đi. Sở Nhan nhìn chiếc lá rơi trên đầu anh ta, ánh mắt nổi lên một lớp nhạt nhạt ướt át, bởi vì với động tác này, trong lòng cô ta người đàn ông đó đã làm tương tự như vậy với cô ta, thời khắc này hình ảnh này, đối với trong ký ức của cô ta như một, chỉ là người đàn ông bên cạnh đã đổi thành một người khác. Chiến Tây Dương cảm nhận được nhiệt độ lạnh, anh ta lập tức đỡ cô ta dậy, “Chúng ta đi về đi, nếu cứ tiếp tục như này, cô sẽ bị cảm lạnh đó.” Sở Nhan giống như một đứa trẻ, bị anh ta kéo về theo hướng phòng khách, sau khi sắp đến cửa, cô ta vội bỏ tay ra, Chiến Tây Dương rất phối hợp bỏ tay cô ta ra, hai người một trước một sau đi vào trong phòng khách. Trong phòng khách ấm áp, hai người đều cởi áo khoác ra, trên sô pha, Cung Vũ Ninh tiếng non nớt nói chuyện, làm cho cả phòng khách cười nghiêng ngả, tất cả ánh mắt của mọi người, đều nhìn vào đứa trẻ này, nó giường như là dạng người để ánh mắt mọi người chú ý đến. “Vũ Ninh, sau này con lớn lên, muốn làm người như thế nào?” Tịch phu nhân ôm đứa cháu gái ngoại vào lòng cười hỏi. Cung Vũ Ninh chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nghĩ, nó cười nói, “Con muốn làm đại minh tinh.” Câu nói này làm cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, cuối cùng bị nó trêu cho cười lên, Trình Ly Nguyệt ngầm than thở, xem ra, bình thường bây giờ cũng không cho nó dán mắt vào ti vi xem nữa, Cung Dạ Tiêu nhìn đứa con gái cưng chiều, bất luận nó sau này muốn làm gì, anh ta đều ủng hộ nó, bảo vệ nó. Sở Nhan ngồi xuống một bên, Sở Duyệt đang ôm túi giữ ấm liền chuyển vào tay của cô ta, Sở Nhan thật sự rất cần, bởi vì đôi tay của cô ta lạnh đến nỗi có nhiều chỗ bị thương, cô ta ôm túi giữ ấm cùng nhìn đứa trẻ đáng yêu này. 看到了宫雨宁小朋友,大概女人都有一种想生娃的冲动,因为她太漂亮了,那双大眼睛,仿佛隐藏着大海星辰一般,眨动间,都令人萌化了。 Nhìn người bạn nhỏ Cung Vũ Ninh, cơ bản phụ nữ đều có một sự mong muốn sinh, bởi vì nó rất đáng yêu xinh đẹp, với đôi mắt to, giống như giấu trong đó là một khu biển lớn, khi chớp mắt, đều làm cho người khác như nảy mầm. Cung Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh cầm máy tính bảng xem, nó không phải xem bình thường đâu, mà toàn là nhìn bản tiếng Anh của nước ngoài, sở thích thường ngày của nó là xem sách, từ khi còn nhỏ đáng yêu đến nay thay đổi thành tính cách thích yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...