Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Một tháng? Lâu vậy ư?

Nhưng Trình Ly Nguyệt không có thời gian suy nghĩ, lúc này việc gì cô cũng có thể đồng ý: "Được, tôi đồng ý, bây giờ anh có thể xuống dưới không? Tôi đợi anh ở cửa."

"Được!" Anh đáp.

Trình Ly Nguyệt ngắt điện thoại, vỗ ngực, tim đập thình thịch.

"Anh ta đồng ý rồi chứ?" Linda vẻ mặt như trút được gánh nặng, mừng rỡ hỏi. T

rình Ly Nguyệt gật đầu: "Vâng, đồng ý rồi, giờ em đi gặp anh ta, Linda, chị chắc là sẽ có tác dụng chứ?"

"Em dẫn Cung Dạ Tiêu sang, người của Feel dám không nể mặt." Linda cười tít mắt nói, có Cung Dạ Tiêu ra mặt, việc này chắc chắn có thể dễ dàng xử lý.

Trình Ly Nguyệt nhíu mày, sức ảnh hưởng của anh ta lớn vậy sao? Có điều cả ngày cô chỉ biết vùi đầu vào vẽ bản thảo, đâu biết được những quy tắc mánh lới trên thương trường.

Linda vỗ vai cô: "Chị biết em sẽ mời được Cung Dạ Tiêu mà."

"Đừng tâng bốc em nữa, việc này làm mịn là đủ, sau này đừng tìm em." Trình Ly Nguyệt gượng cười.

Cô cầm túi bước ra khỏi cửa phòng làm việc, từ chỗ cô tới cửa bên chỗ Cung Dạ Tiêu cũng khá xa! Cô phải chạy qua, không thể để anh ta đợi. Tính tình anh ta mưa nắng thất thường, vui buồn khó đoán, nhỡ anh ta hối hận thì cô phải làm sao?


Cung Dạ Tiêu lái xe ra khỏi gara, đợi ở trước cửa, không thấy Trình Ly Nguyệt đâu, khi anh đưa mắt nhìn qua thì thấy cô đang chạy ngang qua đường, một chiếc xe con vượt đèn đỏ suýt nữa tông vào cô, phanh gấp cách cô chừng nửa mét, Trình Ly Nguyệt vội chạy về phía anh.

Lúc nhìn thấy cô suýt bị xe đụng, Cung Dạ Tiêu muốn thót tim, hơi thở như ngừng lại. Cô gái ngốc nghếch này không nhìn đường sao? Chạy gì mà chạy?

Trình Ly Nguyệt cũng sợ hãi vã mồ hôi hột, cô thấy xe của Cung Dạ Tiêu liền chạy tới, kéo cửa ghế phụ ngồi vào, chưa kịp nói gì, chỉ ngồi thở. Cô ngoảnh đầu định nói chuyện với anh t ngờ nhìn thấy một gương mặt sa sầm giận dữ, cô lập tức giật nảy mình, chớp mắt: "Sao vậy?"

"Em là một kẻ ngốc nghếch!" Cung Dạ Tiêu nghiến răng mắng.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy bị mắng rất oan, cô ngốc đâu chứ?

Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng cù lục vang lên rất rõ rệt, Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, cô vội vàng ôm bụng, tối qua sáu giờ ăn tối, tới giờ cô tới một hớp nước cũng chưa uống, chả trách bụng dạ lên tiếng kháng nghị.

"Em chưa ăn sáng?" Cung Dạ Tiêu nhíu mày nhìn cô.

"Có việc gấp phải giải quyết, chưa kịp ăn, không sao, chúng ta tới một nơi trước đã!"

Cung Dạ Tiêu biết phía trước có một nhà hàng ăn sáng cao cấp, anh không đợi Trình Ly Nguyệt nói đi đâu, đã bắt đầu lái xe về phía trước.

Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi ăn sáng." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nói một câu.

Ngay cả bản thân mình mà cô cũng không chăm sóc tốt, sao có thể mong cô chăm sóc được con trai anh?

Trình Ly Nguyệt nhìn anh không biết nói sao, đành ngoan ngoãn để anh dẫn đi ăn sáng! Cô nghĩ, việc này cũng không thể nóng vội nhất thời.

Tới nhà hàng ăn sáng, Cung Dạ Tiêu chỉ gọi một chén trà, ngược lại gọi cho cô rất nhiều đồ ăn, còn gọi cho cô một hũ huyết yến loại ngon nhất, vô cùng đắt đỏ.

Thấy các món ăn bày la liệt trên bàn, Trình Ly Nguyệt có cảm giác anh đang vỗ béo cho heo.

"Ăn từ từ. Cung Dạ Tiêu nhướng mày nói.

Trình Ly Nguyệt đành ngồi bình tĩnh ăn sáng, nói việc xảy ra ở công ty cho anh nghe, Cung Dạ Tiêu nghe xong, nhíu mày, trên thương trường vì lợi ích, việc đánh cắp thế này diễn ra không ít, không ngờ cô lại gặp phải.

"Vì thế, tôi muốn nhớ anh ra mặt giúp, để công ty Feel trả lại bản thảo cho tôi." Đôi mắt to tròn của Trình Ly Nguyệt nhìn anh mong ngóng: "Anh sẽ giúp tôi chứ."

"Được!" Cung Dạ tiêu gật đầu, nheo mắt thấy cô chỉ ăn một ít điểm tâm, nhíu mày: "Sao ăn ít thế?"


"Tôi đã chọn những thứ ngon nhất ăn trước rồi, những thứ này tôi không ăn nổi." Trình Ly Nguyệt phồng má kháng nghị, bữa sáng vốn dĩ cô ăn không nhiều.

Cung Dạ Tiêu nhìn vóc dáng gầy gò của cô, cũng không làm khó cô: "Được! Vậy đi thôi!"

"Đợi chút, tôi gọi người gói lại, tôi biết chỗ thức ăn này có thể cho ai ăn rồi."

"Ai?"

"Anh không thấy ở góc gara có một ông già sao? Ông ấy hình như cũng rất đói, tôi gói đồ ăn cho ông ấy." Trình Ly Nguyệt nói xong liền gọi nhân viên phục vụ tới, gói những món ăn chưa ăn tới vào.

Cung Dạ Tiêu thấy có nhiệt tình lo liệu, mắt ánh lên vẻ tán thưởng, hỏi: "Có cần gói thêm vài phần không?"

Ánh mắt Trình Ly Nguyệt phát sáng: "Có được không?"

"Được!"

Ra khỏi nhà hàng, tay Trình Ly Nguyệt xách mấy hộp thức ăn xuống lầu, khi Cung Dạ Tiêu đi lấy xe cô liền tới nói chuyện với ông lão quần áo rách rưới kia, để đồ ăn lại rồi rời đi.

Ngồi vào trong xe của Cung Dạ Tiêu, đi thẳng tới công ty Feel.

Trên đường đi, Trình Ly Nguyệt vô cùng căng thẳng, đồng thời cũng cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong huyết quản, cô rất phản cảm, phẫn nộ với người có hành động không tôn trọng thành quả lao động của cô, tùy tiện sử dụng.

Công ty Feel là một công ty thiết kế đá quý quy mô lớn, rất có tiếng tăm ở trong nước.

Xe của Cung Dạ Tiêu dùng ở trước cửa công ty Feel, Trình Ly Nguyệt thấy bảng hiệu của Feel vô cùng bắt mắt, sang trọng, cô liên quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: "Bình thường không phải anh vẫn dẫn theo vệ sĩ sao? Sao hôm nay lại không có?"


Cung Dạ Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Em thấy tôi đích thân ra mặt, cần có vệ sĩ mới thể hiện được khí thế sao?"

Trình Ly Nguyệt cười nhạt một tiếng: "Tôi đâu có nghĩ vậy."

"Xuống xe!" Cung Dạ Tiêu nhìn cô, cô gái này quá xem thường anh rồi.

Trình Ly Nguyệt mở cửa xe bước xuống, cô hít thở thật sâu, lấy hết dũng khí, bước về phía lễ tân. "Chào cô, cho hỏi cô Dương Băng Băng có ở phòng làm việc không?"

"Cô ấy ở tầng mười, cô lên tầng mười hỏi tiếp!" Lễ tân trả lời không mấy nhiệt tình, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông bước vào sau lưng cô, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng, bá đạo, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ nam tính mạnh mẽ, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở và nhịp tim của họ.

Lập tức, bộ dạng uể oải ban nãy của nhân viên lễ tân trở thành xinh đẹp đáng yêu: "Chào ngài, cho hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?"

Trình Ly Nguyệt thấy thái độ khác một trời một vực của nhân viên lễ tân, cô liền giơ tay ôm lấy cánh tay của Cung Dạ Tiêu, hãnh diện nói: "Chúng tôi đi cùng nhau."

Sắc mặt của nhân viên lễ tân lập tức cứng đờ, nhìn Trình Ly Nguyệt ôm tay của anh chàng đẹp trai kia, ánh mắt lập tức ngưỡng mộ, đối ky.

Khi Trình Ly Nguyệt đi tới thang máy mới buông tay Cung Dạ Tiêu ra, cửa thang máy vừa đóng lại, cô lập tức gượng cười: "Vừa nãy xin lỗi anh! Tôi không thích thái độ của họ"

====

End chương 76


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui