Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Trình Ly Nguyệt không cầm chắc cây bút chì trong tay, vạch mất vài đường trên giấy, cô rầu rĩ lấy tẩy tẩy đi, sao cô cứ mất tập trung như vậy?

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Trình Ly Nguyệt khẽ giật mình, cô thấy cửa được đẩy ra, một bóng người quen thuộc bước vào, chính là Cung Dạ Tiêu.

Chỉ nhìn thấy trên ghế sofa bên cạnh chiếc đèn sàn pha lê trong phòng khách, Trình Ly Nguyệt đang ôm giá vẽ, anh không nhìn thấy con đang nằm ngủ bên cạnh cô, nhíu mày hỏi khẽ: "Con ngủ rồi sao?"

Trình Ly Nguyệt cúi mày nhìn sang bên: "Ở đây này!"

Cung Dạ Tiêu bước tới bên sofa, thấy cậu bé đang nằm sát mẹ ngủ say.

"Tắm chưa?"

"Chưa! Đợi anh về!" Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng sau đó lập tức nói: "Tối nay không tắm nữa, tôi lau người cho con là được, anh hãy bế con vào phòng đi."

Cung Dạ Tiêu cúi người, bế con vào lòng bước vào phòng của cậu bé, Trình Ly Nguyệt lấy một chậu nước ấm từ phòng tắm, Tình Ly Nguyệt đứng trước mặt Cung Dạ Tiêu, cởi chiếc áo ướt mồ hôi của con ra, để lộ cái bụng ăn no tròn.

Trình Ly Nguyệt thấm ướt khăn, vắt thật khô, lau người cho con, Cung Dạ Tiêu cúi đầu nhìn thấy dáng ngủ như một con heo con của con, bất giác đưa mắt nhìn xuống phía dưới cúc áo sơ mi trắng của Trình Ly Nguyệt, cảnh đẹp thoáng ẩn thoáng hiện hơi lộ ra ngoài.

Trình Ly Nguyệt đang chăm chú lau người cho con, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện anh đang chú ý nhìn chằm chặp vào ngực cô.

Cô vội vàng lấy tay kéo vạt áo che lại, nói khẽ cảnh cáo: "Không được nhìn."

Cung Dạ Tiêu mỉm cười ranh mãnh: "Không có cách nào khác, tầm nhìn của tôi rất tốt."

Trình Ly Nguyệt còn phải rửa chân cho con, vì thế không thể không cúi xuống, cô đành phải bỏ tay, để mặc cho anh nhìn.


Dù sao thì cũng chỉ nhìn không vậy thôi.

Lau người cho con xong, thay cho cậu bé một bộ đồ ngủ mềm mại, đặt cậu bé xuống giường, Trình Ly Nguyệt toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi.

Cho cậu bé ngủ xong, Cung Dạ Tiêu nói với cô: "Đi ra ngoài với tôi một chút, tôi có việc cần nói với em."

Trình Ly Nguyệt theo anh ra tới bên sofa, ánh

mắt Cung Dạ Tiêu nhìn thẳng vào cô: "Ba mẹ tôi hôm nay về nước."

Đôi mắt Trình Ly Nguyệt co rút lại, ánh mắt đề phòng và lo lắng, giống như sắp đối diện với kẻ địch mạnh.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt, hạ giọng an ủi: "Em yên tâm, ba mẹ và em gái tôi tuyệt đối là người rất dễ gần, họ cũng không muốn cướp Tiểu Trạch, họ chỉ tới thăm con với tư cách ông bà nội mà thôi."

"Thật chứ?" Trình Ly Nguyệt không tin lời anh lắm.

Cung Dạ Tiêu nhíu mày. Cô ấy sao lại không tin tưởng anh tới vậy?

"Tôi bảo đảm với em." Cung Dạ Tiêu khẳng định.

Trình Ly Nguyệt chớp mắt, giống như đang suy nghĩ có nên tin anh ta hay không.

Cung Dạ Tiêu lập tức áp sát tới, khiến Trình Ly Nguyệt sợ hãi lùi sau một bước, bắp chân và vào thành sofa, cô ngã xuống sofa.

Lúc này, dáng người cáo lớn rất có áp lực của anh lấn tới, hai cánh tay vòng lại khóa chặt lấy cô.

"Anh... anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh không được làm bữa." Trình Ly Nguyệt hai tay ôm ngực, vẻ mặt giận dữ.

"Tin tôi đối với em mà nói khó vậy sao? Tôi có chỗ nào làm chưa tốt?" Cung Dạ Tiêu lạnh lùng hỏi, cho dù anh yêu chiều cô thì cô cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận sự chiều chuộng của mới được, nếu không anh cũng không ngại bộc lộ bản tính.

Hơi thở của Trình Ly Nguyệt trở lên gấp gáp, anh ta điên gì vậy?

"Được rồi, tôi tin anh là được chứ gì? Nếu anh gạt tôi thì sao?" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh.

"Tôi không hề gạt em."

Anh kiên quyết, nói rất rõ ràng.

Trình Ly Nguyệt nhíu mày, nhưng thấy anh vẫn không có ý định đứng dậy, cô lập tức đẩy anh ra: "Nói xong rồi thì đừng đè lên người tôi nữa."

Cung Dạ Tiêu sầm mặt, buông tay ra, đi về phía phòng ngủ của mình.


Trình Ly Nguyệt cũng cầm giá vẽ về phòng, cô nghĩ, không thể để xảy ra chuyện như tối qua được, sau này phải ngăn chặn, đề phòng.

Chỉ có điều tối nay cô vẫn mất ngủ, nghĩ tới việc Dương Băng Băng đánh cắp bản thiết kế của cô, cô càng nghĩ càng phẫn nộ, cô nhất định phải tìm cơ hội lý luận với cô ta.

Sáng sớm.

Trình Ly Nguyệt dậy rất sớm, thấy Cung Dạ Tiêu cũng đẩy cửa bước ra, anh mình trần, chỉ mặc một chiếc quần lót màu xám, cơ thể săn chắc gợi cảm, quyến rũ, cứ thể nghênh ngang bước đi.

Trình Ly Nguyệt thót tim, vội quay mặt đi.

"Sau này ở nhà anh đừng mình trần như vậy có được không?" Trình Ly Nguyệt trách móc.

Cung Dạ Tiêu rót một chén nước, quay người, không ngại đứng đối diện với cô: "Em thấy không đẹp sao? Hay là ngại nhìn?"

"Không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp, mà là sẽ ảnh hưởng không tốt tới con." Trình Ly Nguyệt nhíu mày.

"Con trai chắc không có ý kiến gì, còn em đấy, em nói coi, em không hài lòng với vóc dáng của tôi sao?" Gương mặt quyến rũ gợi cảm của Cung Dạ Tiêu có chút gợi đòn.

"Không hài lòng." Trình Ly Nguyệt rất bực bội khi thấy anh ta tự tin như vậy, cô trả lời trái với lương tâm.

"Không hài lòng ở điểm nào?" Cung Dạ Tiêu quả nhiên sầm mặt.

Trình Ly Nguyệt nhìn vóc dáng hoàn mỹ như thể vị thần mặt trời Apollo, cô thực sự không tìm ra một chút khuyết điểm nào, cô dứt khoát không trả lời.

Lúc này, Tiểu Trạch cũng ngáp ngủ bước ra: "Baba, mami, chào buổi sáng!"

"Tiểu Trạch, ngủ có ngoan không?"

"Mami, hôm qua con nằm mơ, mơ thấy ba mẹ kết hôn, con đi trước tung hoa!" Cậu bé bất ngờ vui vẻ nói.


Trình Ly Nguyệt sững sờ vài giây, con trai nằm mơ thì cứ mơ, sao phải nói ra vậy chứ?

"Nếu như ba với mẹ con kết hôn, nhất định sẽ cho con đi trước rắc hoa" Cung Dạ Tiêu nho nhã uống nước, nụ cười hút hồn.

"Thật chứ? Mami, khi nào ba mẹ kết hôn?" Cậu nhóc tưởng là thật, hơn nữa giấc mơ tối qua nhất định rất đẹp, khiến cậu háo hức được làm cậu bé tung hoa.

"Con muốn ăn sáng ở nhà hay tới trường?" Trình Ly Nguyệt cú ý không trả lời câu hỏi của cậu bé.

Cậu bé liền mỉm cười ngọt ngào đáp: "Mami, không làm phiền mẹ nữa, con tới trường ăn."

Bữa sáng ở trường rất đa dạng, cậu bé rất thích.

Trình Ly Nguyệt thấy Cung Dạ Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề liền nói với anh: "Anh phụ trách rửa mặt đánh răng cho Tiểu Trạch, tôi về phòng thay bộ đồ ngủ này ra."

Trình Ly Nguyệt thay quần áo xong bước ra, hai cha con một lớn một bé đã ngồi trên sofa đợi cô, Trình Ly Nguyệt mặc áo sơ mi màu trắng kết hợp với váy bó mông, trong nét chuyên nghiệp cũng toát lên vẻ hấp dẫn của người phụ nữ đi làm.

Công ty của Cung Dạ Tiêu có rất nhiều nhân viên nữ trẻ tuổi, bình thường cũng ăn vận như vậy, chỉ có điều lúc này, sự say đắm trong mắt anh xuất hiện chỉ vì một mình cô.

Cô có một loại khí chất mà những người phụ nữ khác không có, gọn gàng mà không kém phần quyến rũ.

====

End chương 74


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui