Trong phòng bệnh, sau khi kiểm tra xong, tinh thần của Tịch Phong Hàn tốt hơn rất nhiều. Sau khi nói vài câu với Sở Duyệt, Trì Dương và Sở Nhan đi vào, báo cáo tình hình cho hai người. Có một chuyện rất quan trọng cần thông báo đó là việc đoàn xe của tổng thống bị đánh bom đã truyền tới các nước. Nhiều người yêu cầu tổng thống xuất hiện để chứng minh. Các nghị sỹ quốc gia đang lo chuyện này. Nếu Tịch Phong Hàn không xuất hiện thì sẽ khó nói chuyện với các nước, còn người dân trong nước sẽ hoang mang.
"Gọi Chiến Tây Dương vào đây!" Tịch Phong Hàn nghe báo cáo xong, lập tức nói với Trì Dương.
"Thiếu gia, ngài định làm gì?" Trì Dương ngạc nhiên hỏi.
Sở Duyệt đứng bên nắm chặt tay anh, nhìn anh đầy lo lắng. Tịch Phong Hàn nói dứt khoát: "Mau gọi vào."
Sở Nhan đứng cạnh lên tiếng: "Để tôi đi gọi!"
Nói xong, Sở Nhan bước nhanh ra ngoài, hỏi các y tá phòng Chiến Tây Dương đang nghỉ ngơi. Cô bước nhanh chân, Chiến Tây Dương thực sự quá mệt, bây giờ mới được nằm xuống nghỉ một lát. Khi đang lơ mơ thì cảm thấy có người gọi anh.
Thế nhưng, anh không rõ đây là mơ hay thật, anh tiếp tục ngủ mà không buồn tỉnh dậy.
Sở Nhan đứng trước giường, nhìn thấy Chiến Tây Dương đang ngủ rất say, cô suy nghĩ, có lẽ chỉ gọi không thì không thể đánh thức anh ta được. Vì thế cô buộc phải ra tay.
Cô đột nhiên tát vào khuôn mặt tuấn tú của chàng trai: "Này! Chiến thiếu gia, anh tỉnh dậy đi."
"Chiến thiếu gia mau tỉnh dậy."
"Hả?" Chiến Tây Dương cảm giác thấy có người tát vào mặt anh. Còn giọng nói này giống như là giọng của Sở Nhan. Anh cố chống lại giấc ngủ, mở mắt ra nhìn. Quả thực là cô ấy.
Đứng trước mặt chẳng phải là Sở Nhan thì còn là ai? Khi nãy hình như cô ấy tát lên má mình. Anh vội vàng ngồi dậy: "Trợ lý Sở, có chuyện gì thế?"
"Ngài tống thống gọi anh qua một lát."
"Vâng!" Chiến Tây Dương vội ra khỏi giường định bước đi, nhưng cả đêm không ngủ, cộng thêm mệt mỏi khiến anh bị hạ đường huyết, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng. Trong lúc đó, anh vội bám chặt vào bất cứ thứ gì theo bản năng để khỏi bị ngã. Nhưng trước mặt anh, ngoài Sở Nhan ra, anh không còn lựa chọn nào khác.
Vì thế, Chiến Tây Dương đành ôm chặt lấy cổ của Sở Nhan, khuôn mặt anh đổ gục xuống cổ của cô. Sở Nhan thấy anh lả đi, liền lấy tay đỡ lấy, không để anh ấy bị ngã.
"Chiến thiếu gia, anh không sao chứ!" Sở Nhan lo lắng hỏi.
Chiến Tây Dương hít một hơi dài, trong không khí có mùi quen thuộc trên cơ thể Sở Nhan. Anh bỗng thấy tỉnh táo khuôn mặt hơi ửng đỏ, “Tôi không sao! Cảm ơn!”
Sở Nhan thấy mặt anh ta có vết đỏ, thấy buồn cười, thế nhưng cô nhịn cười, không dám nói. Cậu Chiến thiếu gia này khá đáng yêu.
Trong mắt Sở Nhan, Chiến Tây Dương giống như một cậu em trai, vì thế cô dùng từ đáng yêu để miêu tả cũng không có gì là lạ.
Chiến Tây Dương không dám nhìn đôi mắt của cô, mà bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ ngơi. Anh nghĩ, anh họ giờ này có việc gì mà lại gọi anh?
Tịch Phong Hàn ở trong phòng ngủ, Trì Dương đang báo cáo một số việc quan trọng, nhưng điều gấp nhất bây giờ đó chính là sự xuất hiện công khai của Tịch Phong Hàn. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, rất nhiều công việc không cần anh ấy động vào cũng sẽ được giải quyết.
Với tình hình hiện tại, anh ấy không thể không xuất hiện.
“Tây Dương, anh muốn quay về phủ tổng thống, tuyên bố một thông tin.” Tịch Phong Hàn nhìn Chiến Tây Dương nói.
Chiến Tây Dương nhìn khuôn mặt anh rồi nói nghiêm túc, “Không được, tình hình của anh bây giờ ngoài việc nghỉ ngơi thì không thể làm việc gì khác. Nếu bây giờ anh bị bất kỳ áp lực nào thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Anh sẽ chịu mọi trách nhiệm. Em chuẩn bị cho anh một giấy xuất viện tạm thời, và em luôn ở bên anh là được.”
“Anh đừng như vậy được không? Đừng cho rằng anh là anh trai em mà em có thể tùy tiện cho anh ra ngoài đâu.”
Những người xung quanh không dám xen vào chuyện của anh anh em. Sở Duyệt nắm chặt tay, cô biết Tịch Phong Hàn vì lo chuyện quốc gia và nhân dân, nhưng tình hình sức khỏe của anh không ổn.
Chiến Tây Dương cắn môi, suy nghĩ một lát. Anh ngước đôi mắt thâm quầng nói, “Anh cần bao nhiên phút?”
“Khoảng 10 phút.”
“Anh khẳng định có thể chịu được được chứ?” Chiến Tây Dương hỏi với giọng lo lắng.
“Đương nhiên! Anh rất tin tưởng vào tình hình của bản thân” Tịch Phong Hàn gật đầu.
“Được! Tối đa 10 phút anh phải lập tức quay lại bệnh viện. Để em đi sắp xếp.” Chiến Tây Dương nói, khi đi ra ngoài suýt va phải cửa. May mà có Sở Nhan kéo tay lại. Đúng là Chiến thiếu gia đã quá mệt mỏi.
Chiến Tây Dương vội đi làm thủ tục, Tịch Phong Hàn nói với Trì Dương, “Cậu lập tức chuẩn bị bộ quần áo tôi thường mặc mang tới văn phòng của tôi!” Ngoài ra triệu tập những người thân cận tới để quay video.”
Trì Dương nhìn anh ấy quyết tâm, chỉ biết cách gật đầu, “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
“Trợ lý Sở, cô trông Tây Dương giúp tôi, tôi thấy tinh thần của nó không tốt lắm. E rằng cậu ta quá mệt, cô chăm sóc nó giúp tôi. ” Tịch Phong Hàn dặn dò Sở Nhan.
“Được! Tôi sẽ trông chừng cậu ta, anh yên tâm.” Sở Nhan nói xong, đẩy cửa bước ra.
Sở Duyệt nắm chặt tay của Tịch Phong Hàn, “Anh thực sự phải mạo hiểm ư? Em lo cho anh quá.”
Tịch Phong Hàn đưa tay vuốt mái tóc cô, “Đừng lo, anh sẽ không có chuyện gì đầu, có Tây Dương và đội ngũ bác sỹ, anh sẽ an toàn. Em phải tin tưởng Tây Dương. Cậu ta là bác sỹ tim mạch từng đạt rất nhiều giải thưởng.”
Sở Duyệt đương nhiên tin, nhưng cô vẫn lo lắng.
Tịch Phong Hàn nhìn cô, lộ ra ánh mắt vui vẻ, “Hôm nay em mặc thật đẹp, sau này em chịu khó mặc quần áo màu sắc một chút nhé.”
“Đây là quần áo của chị gái em.” Sở Duyệt cười nói.
“Ừ! Đợi khi anh hồi phục, anh sẽ dành riêng một phòng đựng quần áo cho em. Quần áo của em sẽ hoàn toàn do thợ may hoàng gia thiết kế.”
“Vâng! Đợi anh hồi phục đã! Bây giờ em ở nhà rất tốt. Nói xong, cô nhìn vào bàn tay của anh, “Bây giờ, em đã có thể ở bên anh rồi, một cách quanh minh chính đại”
Tịch Phong Hàn nghĩ tới đây, anh vẫn còn chút thắc mắc, “Sao trước đây em không nói với anh rằng em vẫn còn sống?”
“Anh giận em ư? Em xin lỗi, trước đây em nghĩ nhiều chuyện quá.” Sở Duyệt hiện nay không còn dám làm anh muộn phiền nữa. Nên cô xin lỗi anh.
Tịch Phong Hàn thấy cô ngoan như thế, làm sao dám trách cô.
“Lần sau không cho phép em như thế nữa, có bất kỳ chuyện gì cũng phải nói cho anh ngay!” Tịch Phong Hàn nói xong, nhẹ nhàng xoa lên má cô, đôi má với làn da mềm mại, đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...