Tịch Phong Hàn nằm trên giường cười. Tâm tư giấu trong lòng bao nhiêu năm nay của anh đã được giải phóng. Cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Sở. Ông trời như muốn giúp anh, để anh có thể lấy cô một cách danh chính ngôn thuận.
Sở Nhan nhìn Tịch Phong Hàn nói, “Ngài tổng thống, xin ngày sau này hãy đối xử tốt với em gái của tôi.”
Tịch Phong Hàn cười, “Không ai khiến tôi yêu thương và quý trọng như cô ấy.”
Câu nói này khiến Hỏa Hỏa đỏ ửng mặt. Cô có chút ngượng ngùng nên cười.
Chiến Tây Dương đứng cạnh bước tới, “Anh, bây giờ tâm trạng anh không được quá xúc động. Anh hãy bình tĩnh, nghỉ ngơi một chút đi đã.”
Tịch Phong Hàn nhìn anh nói, “Mạng của anh lớn, chưa chết được.”
Thế nhưng Sở Nhan không dám nói thêm gì, bước tới bên cạnh Trì Dương, “Trì Dương, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”
“Vâng!” Trì Dương và Sở Nhan đẩy cửa bước ra. Cung Dạ Tiêu cũng nói, “Chiến Dương, tối nay anh trai anh giao cho anh chăm sóc, có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng tôi.”
“Vâng! Anh quay về đi, ở nhà vẫn còn mọi người. Hơn nữa, anh trai tôi nói là mạng lớn, chắc không vấn đề gì đâu.” Chiến Tây Dương cười lớn.
Trình Li Nguyệt bước tới cạnh giường Tịch Phong Hàn, nói, “Anh, chịu khó nghe lời bác sỹ, chú ý tới vết thương.”
“Yên tâm đi, mọi người quay về đi. Bọn trẻ đang chờ.” Tịch Phong Hàn cười nói, mặc dù bị thương, nhưng tâm trạng anh ấy rất tốt.
Trình Li Nguyệt cười nhìn Hỏa Hỏa, “Phiền Sở tiểu thư chăm sóc anh tôi dùm tôi.”
“Đây là điều tôi phải làm.” Sở Duyệt gật đầu. Từ này Hỏa Hỏa đã đổi tên thành Sở Duyệt! Cô không biết đã đổi tên bao nhiêu lần.
Cung Dạ Tiêu cầm tay Trình Li Nguyệt bước ra, chào Trì Dương và Sở Nhan ở bên ngoài. Cả hai người tay trong tay rời đi.
Ánh mắt của Sở Nhan nhìn vào bóng hai người đang yêu đương kia, Trì Dương cười hỏi, “Ngưỡng mộ chứ?”
“Đương nhiên, chuyện tình yêu của họ tôi đã đọc nhiều lần, quá lãng mạn và kịch tính.” Sở Nhan cười nói.
“Vậy cô cũng nhãnh chóng tìm người cùng chí hướng kết hôn thôi!”
“Tôi chưa có dự định, vẫn còn sớm! Còn anh, cũng nên tìm người đi thôi.”
“Tôi lại càng không, bởi vì tôi chẳng có thời gian cho chuyện yêu đương. Thời gian của tôi đã dành hết cho Tịch thiếu gia rồi.”
“Thế nhưng sau này, thời gian rảnh của anh ta sẽ dành cho em gái tôi rồi.”
“Cô nói cũng đúng, đến cả thiếu gia cũng yêu rồi, thế này thì tôi cô đơn thật rồi. ” Trì Dương cười, lắc đầu cảm thán cho bản thân.
Chiến Tây Dương đẩy cửa bước ra, nhìn hai người trợ lý, anh hỏi, “Tối nay hai người dự định ở đây sao?”
“Vâng! Chúng tôi đều ở lại. ”Sở Nhan gật đầu, nhìn anh bác sỹ trẻ, rõ ràng trẻ hơn cô 1 vài tuổi.
Chiến Tây Dương gật đầu, “Vâng! Nếu hai người buồn ngủ có thể tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Tôi và các đồng nghiệp sẽ trực tới sáng mai. Bây giờ để họ riêng tư một chút!”
Họ ở đây đương nhiên là Tịch Phong Hàn và Hỏa Hỏa, Chiến Tây Dương nói với vẻ ngưỡng mộ. Trước đây hai người nói sẽ cùng độc thân, thế mà ông anh bây giờ lại yêu đương.
Trì Dương và Sở Nhan đi vào phòng nghỉ ngơi. Hai người đều không buồn ngủ vì tối nay là thời gian rất quan trọng. Tịch Phong Hàn không thể tiếp tục gặp chuyện gì. Sở Nhan hỏi Trì Dương về chuyện tình yêu giữa Tịch Phong Hàn và Hỏa Hỏa.
Trì Dương là người biết mọi chuyện. Anh bắt đầu kể từ việc 1 năm trước Tịch Phong Hàn suýt va phải Sở Duyệt ở cửa bệnh viện. Chuyện tình yêu của Tịch Phong Hàn và cô gái này có niềm vui và nước mắt, có cảm động, có chia ly, có oán giận, như trên hết là sự day dứt vì tình yêu. Sở Nhan nghe Trì Dương kể mọi việc mà rõ ràng cô không dám tin có một tình yêu như thế? Sát thủ và mục tiêu là tổng thống. Đặc biệt là khi nghe Trì Dương kể về khi Tịch Phong Hàn tuyên bố về hôn sự, cô em gái mất trí nhớ của cô xuất hiện ở đó. Mặc dù Trì Dương kể khá điềm tĩnh, thế nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của Tịch Phong Hàn khi đó.
Khi anh tuyên bố kết hôn với người phụ nữ khác, cô gái mà anh nghĩ đã mất đi đột nhiên xuất hiện, đứng ở đó nghe anh tuyên bố về đám cưới.
“Họ đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng đến lúc phải trở về bên nhau. ” Sở Nhan thở dài một tiếng. Chuyện tình yêu của họ thật khiến người ta đau lòng, thế nhưng kết cục sau cùng lại quá ngọt ngào.
“Em gái cô cũng là người rất vĩ đại. Cô ấy biết rõ Locke muốn mạng sống của mình. Vậy nhưng cố ấy đã chấp nhận tới để cứu cha mẹ cô, biết là chết nhưng không lùi bước.”
“Nó là một đứa kiên cường. Có thể những gì nó trải qua khiến chúng tôi lo lắng, nhưng lại rèn cho nó một tính cách kiên cường. ”Sở Nhan thở dài.
“Xem ra hôn nhân lần thứ 2 của thiếu gia sắp được tổ chức rồi.”
“Xem tình hình thôi! Dù gì thì cuộc hôn nhân trước cũng chưa qua được 1 năm. Điều này liệu có ảnh hưởng tới thân phận của anh ấy không, chúng ta phải tính toán kỹ.”
“Đúng, việc này phải xử lý thận trọng. Đối với thân phận của Sở Duyệt, chúng ta phải giới thiệu một cách cẩn thận.”
“Yên tâm! Chuyện này tôi đang làm. Tôi sẽ cho em gái tôi một thân phận hoàn hảo, tuyệt đối đủ tư cách đứng cạnh tổng thống đề trở thành đệ nhất phu nhân.”
Trong phòng bệnh.
Không khí trở lên ấm áp và ngọt ngào. Hỏa Hỏa cầm tay của Tịch Phong Hàn, càm nhận cơ thể anh. Hai ánh mắt nhìn nhau không rời, giống như đã ở bên nhau cả nghìn năm.
Không cần nói tiếng nào, chỉ cần hai ánh mắt nhìn nhau là đủ để họ cảm nhận tình yêu của mỗi bên.
Tịch Phong Hàn truyền nước rồi uống thuốc nên cảm thấy rất buồn ngủ. Thế nhưng anh không muốn ngủ, anh nháy mắt, cố chống lại cơn buồn ngủ.
Lúc này, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên má anh, “Ngủ đi, em ở đây trông anh.’
Tịch Phong Hàn cười, cuối cùng nhìn cô, và anh chìm vào giấc ngủ. Hỏa Hỏa không rời xa, chống cằm nhìn ngắm anh, trông anh cả đêm.
Một lúc sau, Trì Dương và Sở Nhan bước ra từ phòng nghỉ ngơi. Họ đi vào phòng và nhìn, ngồi vào bên cạnh Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương và các đồng nghiệp đang ngổi ở phòng nghị bên cạnh để trực.
“Ngài tổng thống chắc sẽ không có chuyện gì chức! Anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi thôi đúng không?” Sở Nhan hỏi Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương suy nghĩ trong giây lát, mặc dù khuôn mặt trẻ nhưng lại có một cảm giác rất trưởng thành, “Điều này chưa chắc chắn. Tất cả còn phải đợi thời gian trả lời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...