Hoả Hoả có chút không dám tán thành nhưng chỉ trong vòng 3 giây đầu óc cô dường như trở nên trống rỗng.
Nhớ lại lần trước hôn anh là khi cô còn đang mất trí, cô điên cuồng muốn chứng minh cảm giác của mình mà lần chứng minh đó dường như khiến bọn họ rơi vào sự cuồng dại.
Nhưng lần này lại vô cùng tỉnh táo, cô tỉnh táo nhận thức được thân phận của mình và anh, một người là tổng thống, một người là sát thủ vốn dĩ muốn thích sát anh.
Nụ hôn lúc này của anh vô cùng bá đạo, lại tràn trề sự chiếm hữu, lưỡi anh và cô đan xen hoà quyện vào nhau.
Hoả Hoả càng lúc càng như muốn ngất đi, cự tuyệt là điều không thể, người mà lòng cô vốn khao khát bấy lâu nay sao có sức mà đẩy ra đây?
Mắt cô dường như phủ bởi một màn sương, chỉ thấy không công bằng, tại sao người đàn ông này lại đến quấy nhiễu cô bằng cách này? Rõ ràng bọn họ đã chọn sống cuộc đời riêng của mình, tiếp tục dính lấy nhau chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.
Bàn tay đang giữ chặt tay cô buông ra, năm ngón tay thuôn dài luồn vào suối tóc suôn mượt, ấn gáy cô sát vào anh khiến đôi môi hai người quyện vào nhau chặt hơn, sự bá đạo của đàn ông vốn dĩ không dễ cự tuyệt.
Hoả Hoả chỉ cảm thấy thể xác trước giờ chưa từng biết nóng này của mình giờ đây có cảm giác lồng ngực như thiếu không khí, người đàn ông này dường như muốn làm cô tan chảy, làm lưỡi cô tê liệt, toàn thân phát nhiệt.
Cách một lớp quần áo nhưng cô cũng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng của nam nhân này.
Cuối cùng, Tịch Phong Hàn mới dịu dàng khẽ mút môi cô, không nỡ buông ra.
Hoả Hoả thở hổn hển, đôi mắt trong veo giờ đây đủ sắc thái, cô tự cười chế giễu bản thân: “Kiểm tra xong chưa? Tôi còn nguy hiểm không?”
Tịch Phong Hàn khẽ vén vài sợi tóc rối của cô ra sau tai, thấp giọng nói: “Em chưa bao giờ nguy hiểm với tôi.”
Hoà Hoà đột nhiên nhắm mắt, quay mặt: “Những điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Cô không muốn làm con thiêu thân nữa, quá đau khổ, những việc làm trái tim cô vỡ vụn thật sự cô không muốn trải qua nữa.
Tịch Phong Hàn cúi đầu, mũi chạm vào trán cô: “Em biết không? Tôi có thể vì em mà cả đời sẽ không lấy ai cả.”
Hoả Hoả vội ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói sao cơ?”
“Trong lòng tôi chỉ có em, trước giờ chỉ có mình em.” Tịch Phong Hàn chưa bao giờ vội vã bộc bạch nỗi lòng mình với cô như vậy, trước khi Dương Vân Nhược vẫn còn sống, có rất nhiều chuyện anh phải nén xuống, nói ra chỉ gây nguy hiểm cho cô.
Nhưng bây giờ anh hoàn toàn có thể bất chấp tất cả nói ra lời mình muốn nói với cô, anh không biết làm vậy có thể cứu vãn được gì nhưng anh biết nếu không nói ra thì cả đời này ah sẽ phải hối hận.
Lúc này bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng hỏi han lo lắng dường như bên ngoài có người đang tìm kiếm: “Xin hỏi có nhìn thấy ngài tổng thống đâu không?”
Hoả Hoả nghe ra được tiếng nói này là chả Sở Nhan, cô vội đẩy người đàn ông đang đè lên người cô ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh bên quay lại sảnh tiệc rồi đấy, anh biết rõ anh chơi trò mất tích thì cả Sở gia này sẽ loạn.”
Tịch Phong Hàn có chút bất cần mím môi: “Tôi muốn ở lại đây với em thêm một lúc nữa.”
“Đừng đùa nữa, mau ra đi, nếu bị người khác phát hiện anh sẽ trở thành một tổng thống đầy rẫy scandal.” Hoa Hoả vội vàng đẩy anh, nếu bị phát hiện bọn họ cùng ở trong một căn phòng, mà vừa rồi cô còn xuất hiện với tư cách bạn gái của Lăng Hy.
Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thân phận của cô?
“Em đang quan tâm tôi à?” Tịch Phong Hàn nhếch môi nở nụ cười đầy an ủi.
Lúc này tiếng Sở Nhan càng lúc càng gần: “Ngài tổng thống, anh đang ở đâu?”
Hoà Hoả mở mạnh cửa, sau đó chẳng chút khách khí đẩy luôn người đàn ông này ra ngoài rồi đóng cửa ngay lập tức.
Sở Nhan vừa từ cổng của hậu viện đi vào thì nhìn thấy Tịch Phong Hàn đang đi ở hành lang, cô vừa mừng vừa ngạc nhiên: “ngài tổng thống, sao anh lại ở đây?”
“À! Tôi vừa vào đây nghe điện thoại, sao vậy? Buổi tiệc bắt đầu rồi à?”
“Đúng vậy! Anh mau qua đó đi! Mọi người đều đang chờ anh.” Sở Nhan nói xong tay cô làm động tác mời.
Đằng sau cánh cửa phòng nghỉ, Hoả Hoả vẫn đang ôm ngực, tuy người đàn ông này đã đi khỏi nhưng trong căn phòng yên tĩnh, cô vẫn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Cô còn chưa bao giờ biết tới mặt vừa cường thế vừa đáng ghét này của Tịch Phong Hàn.
Mà người đàn ông này bất luận đẩy anh ra bao xa, muốn yêu anh dường như là điều vô cùng dễ dàng.
Sau khi nghe một hồi không còn tiếng bước chân, Hoả Hoat mới mở cửa phòng đi ra, cô cũng khôi vội mà tranh thủ thăm dò đường đi trong Sở phủ, ghi cô vừa tới bên cạnh sảnh bèn nghe thấy một âm thanh vô cùng sốt sắng: “Hoả Hoả, sao em đi lâu vậy, anh tìm em mãi.”
Lăng Hy bước tới cạnh cô, khuôn mặt lo lắng, Hoả Hoả nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: “Em chỉ bị lạc đường thôi, vườn hoa đằng sau to quá.”
“Sớm biết thì anh đã đi cùng em rồi.” Lăng Hy bắt đầu tự trách.
“Không sau đâu, chúng ta nhập tiệc đi!” Nói xong, ánh mắt Hoả Hoả không hề hướng về phía chủ tịch nhưng cô cảm nhận được tia nhìn mạnh mẽ phát ra từ đâu.
Thanh niên bọn họ đều nhập tiệc ở sảnh, yến tiệc vô cùng thịnh soạn, Lăng Hy chăm sóc Hoả Hoả dùng bữa, ánh mắt Hoả Hoả lại chú ý đến một phụ nữ xinh đẹp đang bận rộn cùng người hầu, bà ta độ ngoài 50 tuổi, bà có nột đôi mắt sáng và đẹp, dung mạo khiến Hoả Hoả bỗng nhiên nhìn ra một hình bóng của mình, tâm trạng Hoả Hoả bỗng nhiên kích động rồi đứng lên, nhưng đúng lúc này bỗng nghe giọng Sở Nhan cười gọi bà ta: “Mẹ, đi ăn thôi! Mẹ đừng bận nữa!”
Hoả Hoả thầm ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp này lại là mẹ của Sở Nhan, ánh mắt Hỏa Hoả nhìn cảnh cặp mẹ con này thân thiết với nhau khẽ lộ vẻ ngưỡng mộ.
Thực ra cô cũng không nhất thiết phải ra tay với ba cặp vợ chồng này, cô chỉ cần ba bản mẫu là được, hôm nay bất luận thế nào cô cũng phải lấy được rồi rời khỏi đây.
Hoả Hoả nhìn theo hình bóng của Sở Nhan, phát hiện cô được sắp xếp ngồi cạnh Tịch Phong Hàn, ánh mắt Hoả Hoả bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt sâu, cách mấy bàn tiệc, ánh mắt Tịch Phong Hàn có chút ẩn ý.
Hoả Hoả vội thu lại ánh mắt, cô tuyệt đối không thể làm cái việc liếc mắt đưa tình với anh lúc này.
Có điều trái tim cô hôm nay thật sự bị nam nhân này làm loạn nhịp, rõ ràng cô đã rất cố gắng giữ khoảng cách với anh nhưng anh lại cứ lại gần, tất cả đều trở thành xuống sông xuống bể.
Điều này khiến cô vừa ảo não vừa bất lực.
“Hoả Hoả, em đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Lăng Hy ngồi bên canh hiếu kỳ hỏi, chỉ cảm thấy cô bây giờ so với lúc mới đến có chút phân tâm.
“Không có gì đâu!” Hoả Hoả lắc đầu đáp: “Em rất thích chỗ này, ăn xong chúng ta có thể ở lại thêm một lúc được không?”
“Tất nhiên là được chứ! Em muốn ở lại đến 5 giờ chiều cũng được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...