Sáng sớm ở trước cổng thư viện, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ trong sân, một bóng hình chuyên nghiệp mê người từ trên xe bước xuống, cô cầm túi xách, mang đôi giày cao gót, áo sơ mi trắng, váy ôm, cả con người cô lan tỏa khí chất công sở.
Điện thoại của cô reo, cô cầm lên nhìn, bật nghe, “Chào anh, trợ lý Trì.”
“Cô chắc có thể đến trước mười giờ chứ!”
“Vâng, tôi đang ở thư viện mua hai quyển sách, sẽ nhanh chóng đến đó.”
“Được, bởi vì có một hội nghị đang đợi cô.”
“Được rồi! Tôi lập tức tới đó!”
Người con gái bắt điện thoại, đích thị là Sở Nhan, cô có hai quyển sách rất có hứng thú, cô muốn mua để ở phòng làm việc, đây cũng là thứ cần thiết đầu tiên trong công việc bên ngài tổng thống, hai quyển sách quan trọng.
Do thời gian gấp gáp, cô vừa mới đến, tiếng giày cao gót gõ đi trên sàn nhà rất vang tai, Hỏa Hỏa mặc một chiếc áo thun màu trắng, trước ngực treo một bảng tên, cô nhìn thấy người con gái chín chắn bước vào, cô nở nụ cười hỏi, “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Không cần đâu, thư viện này tôi rất quen thuộc, tôi có thể tự kiếm được quyển sách mình cần.” Dứt lời, cô đi thẳng đến giá sách cô thích, trên đó toàn là sách về chủ đề chính trị, Hỏa Hỏa đứng cạnh nhìn ngón tay thon dài của cô, gõ từng nhịp một, hiển nhiên đang tìm kiếm quyển sách mà cô yêu thích.
Rất nhanh, Sở Nhan lấy ra được hai quyển, nói với cô, “Làm phiền cô tính tiền giúp tôi.”
Hỏa Hỏa cầm hai quyển sách chuẩn bị đi đến quầy thu ngân, còn Sở Nhan đang cuối đầu lấy tiền, cô không ngờ rằng, ở đây còn có hai bậc thang, cô hụt chân.
“A...”
Hỏa Hỏa đi trước cô mấy bước nghe thấy tiếng giày cao gót bất thường, cô liền quay đầu, cô nhanh chóng giơ tay ra đỡ, nguyên người của Sở Nhan rơi trọn vào lòng cô, còn tay cô thì ôm chặt lấy cô ta, đề phòng bản thân té xuống.
Ánh mắt của Hỏa Hỏa bị một tia sáng chói mắt thu hút, cô cuối đầu, thì nhìn thấy viên đá quý trên cổ người con gái mà cô đang ôm, vì cô ngã người, nó treo lơ lửng trên cổ, xoay thuận và xoay ngược, một huy hiệu khiến cô tinh thần hoảng hốt xuất hiện.
Khi Hỏa Hỏa đỡ lấy cô ta, bàn tay nhanh chóng đỡ lấy mặt vàng kim bên dưới của viên đá quý đó, chỉ thấy bên trên, chẳng phải là huy hiệu mà cô tìm kiếm bấy lâu này sao? Huy hiệu này cô đã sớm in vào trong lòng, cô tuyệt đối không thể nhìn lầm.
“Cám ơn, nếu không có cô, có thể tôi sẽ té rất khó coi.” Sở Nhan nở nụ cười cảm kích, đứng thẳng người, sắp xếp gọn lại bộ đồ.
“Không cần khách sáo.” Hỏa Hỏa mím môi cười, tiếp đó cô nhanh nhạy hỏi, “Tiểu thư, máy thu tiền của chúng tôi hư rồi, cô có thể làm một tấm thẻ ghi nợ, nếu như cô muốn mua, ngày mai cô có thể ghé trả tiền.”
“Cũng được! Vậy thì nhanh lên! Tôi đang gấp.”
“Xin hỏi cô tên gì?”
“Tôi tên Sở Nhan.”
Họ Sở, trái tim của Hỏa Hỏa lập tức nhạy loạn, ánh mắt của cô vui mừng nhìn người con gái chín chắn này, cô ta họ Sở? Cô quả thật là người của nhà họ Sở?
“Cô ơi, có vấn đề gì sao?” Sở Nhan thấy cô nhìn chằm chằm, tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi lập tức đăng kí.” Dứt lời, Hỏa Hỏa cuối đầu, tỉ mỉ hỏi tên hai chữ của cô, sau khi viết xong, đưa cô ta kí tên, Sở Nhan nhanh chóng đặt bút kí, sau khi đưa tiền cọc, thì nhanh chóng rời khỏi.
Hỏa Hỏa nhìn chữ kí của cô, họ Sở không có sai, còn bên cạnh cô, có để lại chuỗi địa chỉ, Hỏa Hỏa không thể nào ngờ được, tự mình lại tình cờ như vậy, gặp gỡ một người con gái họ Sở, mà còn, mặt dưới viên đá quý trên cổ cô ta, là hình dáng của cái huy hiệu đó.
Đất nước rộng lớn như thế, cô có thể gặp gỡ người nhà họ Sở, nói vậy, chỉ cần cô dò tìm theo người con gái này, cô có thể tìm được cha mẹ ruột thịt của mình không?
Trái tim Hỏa hỏa tràn đầy sự kích động, cô nhìn tên Sở Nhan để lại, nở nụ cười vui mừng.
Khi Sở Nhan đến phủ tổng thống, Trì Dương đang đợi cô, sau khi đưa cho cô một phần tài liệu nói, “Mười phút sau gặp ở phòng hội nghị.”
“Được rồi!” Sở Nhan kéo ghế ra, nghiêm túc đọc tài liệu, cô từng đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc của một ngân hàng trong nước, là một người con gái thông minh cực kì, cho nên, đọc tài liệu không hề phí sức.
Sở Nhan những tưởng đây chỉ là buổi họp của riêng các trợ lý, không ngờ, người tham gia, còn có tổng thống Tịch Phong Hàn.
Khi Sở Nhan bước vào, nhìn vào vị trí ghế đầu, người đàn ông đang lắng nghe cấp dưới bên cạnh báo cáo công việc, cô không ngờ rằng, anh trong thực tế, trẻ tuổi hơn nhiều so với trên truyền hình, thậm chí, tràn đầy sự quyến rũ của một người đàn ông.
Cô đột nhiên đau lòng thay anh về cuộc hôn nhân ngắn ngủi vừa qua, cô từng gặp qua vợ anh, một cô gái vừa xinh đẹp vừa may mắn, có thể gả cho anh, cho dù chỉ là một thời gian ngắn, có vẻ như, cũng là phước khí của một người bình thường mà cả đời chẳng bao giờ có được.
“Chào ngài tổng thống.” Sở Nhan lễ phép ngồi xuống bên cạnh anh, chào hỏi anh.
Tịch Phong Hàn lịch sự gật đầu chào cô.
Tiếp theo đó là công việc báo cáo hàng ngày của các trợ lý, Tịch Phong Hàn đôi khi sẽ xen lời, nhưng đại bộ phận thời gian, anh đều nghiêm túc lắng nghe, cho dù có cho ý kiến, cũng là ngắn gọn, trọng tâm.
Sở Nhan tiếp xúc rất nhiều đàn ông có địa vị cao, nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, phong thái của người đàn ông này là thu hút nhất, bởi vì anh ta đang trị vì một cường quốc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trì Dương còn có việc cần xử lý, anh bèn nhờ Sở Nhan, “Một lát cô giúp tôi đem cà phê đến phòng làm việc của tổng thống, ngoại trừ trợ lý đem vô, còn những người khác thì ngài không cần.”
“Vâng!”
“Cà phê sẽ có người giúp việc pha sẵn.”
Sở Nhan gật gật đầu, theo sau Tịch Phong Hàn, Tịch Phong Hàn đi thẳng về phòng làm việc của anh ta, Sở Nhan nhanh chóng thám thính vị trí của phòng trà cà phê, cô đi vội đến đó, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn một ly cà phê đen có mùi thơm nồng.
“Đây có phải là cà phê của ngài tổng thống không?” Cô dò hỏi.
“Đúng ạ!”
Sở Nhan bưng lên, cẩn thận tiến về phía hành lang, đến cửa phòng làm việc của Tịch Phong Hàn, cô giơ tay gõ cửa, “Tổng thống, cà phê của ngài đây ạ.”
“Đem vào,” Giọng nói của Tịch Phong Hàn vang lên.
Sở Nhan đưa cà phê vào trong, chỉ thấy Tịch Phong Hàn đã cởi áo khoác vest bên ngoài, trên chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo ghi-le màu xám, một tay đút vào túi quần, mắt nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Mời dùng.” Sở Nhan đặt ly cà phê xuống, không kìm lòng nhìn ngắm bóng lưng mê hồn của anh ta, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tịch Phong Hàn quay người bưng ly cà phê, tiếp tục nhìn về hướng quảng trường, thế nhưng, thứ anh nhìn không phải là cảnh vật, mà là một số việc phức tạp đang suy nghĩ trong đầu, bất chợt, anh lại nhớ đến người con gái trong thư viện. Khoảng cách gần biết bao, từ chỗ anh đến chỗ cô ấy, lái xe không tới một tiếng đồng hồ, thậm chí số điện thoại mới của cô, anh có thể có bất cứ lúc nào, nhưng anh không dám đến làm phiền cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...