Trong thư viện, công việc một ngày của Hỏa Hỏa cũng sắp kết thúc, những người ở đây đọc sách đều muốn mượn sách mang về. Lúc Hỏa Hỏa đang đăng ký cho mọi người, cô chợt nghe thấy một giọng nói ấm áp như ánh mặt trời của đàn ông vang lên bên tai: “Đăng ký giúp tôi với.”
Hỏa Hỏa ngẩng đầu nhìn, hóa ra là ông chủ tiệm mèo Diệp Tiểu Phàm. Hắn khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, là một người giàu tình yêu thương. Hắn cũng đến đây mượn sách ư?
“Được. Anh chờ một chút.” Hỏa Hỏa đăng ký cho hắn.
“Mèo của cô có dễ nuôi không, ăn uống thế nào?”
“Rất dễ nuôi. Nhưng mà mấy hôm nay nó lại bị tiêu chảy, tôi cũng không biết có phải mình đã cho nó ăn đồ gì hỏng không nữa.”
“Thế à? Nếu nghiêm trọng thì có lẽ nó bị bệnh về đường tiêu hóa rồi. Cô phải mang đi khám mới được.”
“Hôm nay tôi để nó ở nhà mất rồi.”
“Nhà cô ở đâu? Bây giờ tôi cũng không có việc gì, tôi có thể xem giúp cô.”
“Có thể chứ? Vậy thì phiền anh rồi. Anh chờ một lát, tôi sắp xong việc rồi.”
“Được.” Diệp Tiểu Phàm lập tức mím môi cười cười. Lúc nhìn thấy Hỏa Hỏa ôm mèo con vào trong tiệm của hắn thì hắn đã bị cô thu hút. Cô vừa là người giàu tình yêu thương, lại thích mèo, hơn nữa, cô còn rất xinh đẹp. Cho nên khi biết cô đi làm ở thư viện gần đây, thì hắn liền dành thời gian đi đến nhìn cô một chút.
Hỏa Hỏa quả thực rất lo lắng cho Tiểu Cát Tử. Bây giờ, trưa nào cô cũng phải chạy về nhà cho nó ăn, tuy đi lại có hơi vất vả nhưng cô cũng không để ý.
Trong đám người ở thư viện, có một người đàn ông mặc đồ bình thường, hắn cầm một quyển sách lịch sử đi đăng ký. Thế nnhưng hắn lại không rời đi ngay, mà đứng ở cửa nhìn vào, hắn chính là người mà Trì Dương cử đến để theo dõi Hỏa Hỏa.
Sau khi Hỏa Hỏa đăng ký cho người cuối cùng xong, cô chào tổ trưởng một tiếng rồi cẩm theo túi xách đi với Diệp Tiểu Phàm.
Sau lưng cô, người đàn ông kia ấn tai nghe ở tai một cái, báo cáo với Trì Dương: “Mục tiêu đang trên đường về nhà.”
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi nhận điện thoại xong, Trì Dương báo cáo với vị Tổng Thống đang đợi ở bên cạnh: “Tiểu thư Hỏa Hỏa đã trên đường về nhà rồi ạ.”
Ánh mắt Tịch Phong Hàn lập tức sáng lên, giống như giờ khắc này là khoảng thời gian mà hắn vui vẻ nhất trong mấy ngày này, cho dù chỉ đơn giản là ngồi trong xe nhìn theo cô bước về nhà.
Hỏa Hỏa và Diệp Tiểu Phàm cùng nhau vè nhà, họ đi có vẻ nhanh. Dọc đường đi, Hỏa Hỏa còn nói với hắn dạo gần đây Tiểu Cát Tử hay ăn những gì, buổi tối đi ngủ có bị lạnh hay không, vì thời tiết gần đây đã là cuối thu nên sàn nhà có thể sẽ bị lạnh.
Lần đầu tiên nuôi mèo nên Hỏa Hỏa có hơi lo lắng. Mấy ngày nay, tình cảm giữa cô và Tiểu Cát Tử rất thân thiết, vì thế, cô không muốn nó xảy ra chuyện gì.
Diệp Tiểu Phàm vẫn luôn nhẫn nại nghe cô kể về tình trạng của Tiểu Cát Tử, hắn gật đầu nói: “Được, vậy thì để tôi xem cho nó trước đã.”
Đầu xe con đã được điều chỉnh để Tịch Phong Hàn có thể nhìn rõ Hỏa Hỏa đi về. Tịch Phong Hàn ngồi cạnh ghế lái, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng Hỏa Hỏa đi vào ngõ nhỏ.
Tuy nhiên, hắn vẫn nghĩ cô về nhà một mình, nhưng không ngờ, bên cạnh cô còn có một người đàn ông nữa. Anh ta cao khoảng mét tám, ăn mặc rất hợp mốt, bộ dạng anh tuấn như ánh mặt trời, đi bên cạnh Hỏa Hỏa khiến người ta cảm thấy hai người họ rất hợp đôi.
Trì Dương có chút không ngờ trợn to mắt nhìn, vậy mà Hỏa Hỏa lại có bạn trai ư? Hắn lập tức quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, quả nhiên hắn thấy ngay một gương mặt lạnh lùng, u ám của ai kia. Hô hấp Trì Dương bỗng cứng lại, thấy có vẻ không ổn rồi.
Tịch Phong Hàn cũng hoàn toàn không ngờ tới, bên cạnh Hỏa Hỏa lại xuất hiện một người đàn ông. Giờ phút này, trên mặt cô còn có vẻ vui mừng trò chuyện cùng đối phương, còn người kia cả đường cũng không thèm nhìn, ánh mắt chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô.
Quả nhiên, hậu quả của việc không xem đường là hắn ta suýt nữa thì ngã sấp xuống. Lúc Diệp Tiểu Phàm hơi nghiêng về trước thì Hỏa Hỏa phản ứng rất nhanh, tay cô ngay tức khắc giơ ra trước, kéo người hắn ôm lấy.
Diệp Tiểu Phàm kích động, có chút luống cuống không biết làm sao. Tuy sau đó Hỏa Hỏa liền buông thắt lưng hắn ra ngay, nhưng hắn có thể nhận thấy cô ôm hắn, khoảng cách gần đến mức hắn có thể ngủi thấy mùi hương nữ tính trên người cô, khiến hắn say mê.
“Cảm ơn cô.” Diệp Tiểu Phàm xấu hổ xoa xoa tay.
“Không sao.” Hỏa Hỏa mím môi cười. Bây giờ cô đã không còn là sát thủ nữa, cũng hay nói chuyện, kết bạn với người bình thường, cô cũng cười nhiều hơn trước.
Hai người tiếp tục sóng vai nhau bước đi. Lúc có xe đi tới, Diệp Tiểu Phàm chủ động che chắn bên người cô, bộ dạng bảo vệ rõ ràng.
Trì Dương ho nhẹ một tiếng, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tịch thiếu, chúng ta có nên trở về không?”
“Cho xe quay đầu đi.” Tịch Phong Hàn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đông cứng người đàn ông đang đi cạnh Hỏa Hỏa kia vậy.
Trì Dương quay đầu xe ngay tại chỗ, lại khiến Tịch Phong Hàn phải nhìn thấy bóng dáng hai người đang sóng bước bên nhau kia lần nữa.
Đầu lông mày Tịch Phong Hàn nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm thân ảnh trước mặt, ánh mắt lại càng lạnh hơn.
“Người đàn ông kia là ai?”
“Á! Chắc có lẽ là bạn trai mới mà Hỏa Hỏa tiểu thư đang qua lại?”
“Hắn ta còn không xứng để cô ấy coi trọng.” Tịch Phong Hàn chắc chắn nói. Ánh mắt cô ấy không kém như vậy đâu.
“Bây giờ Hỏa Hỏa tiểu thư chọn cuộc sống bình lặng, yên ổn, chưa biết chừng cô ấy muốn thử sống cuộc sống của người bình thường. Hơn nữa, người đàn ông kia cũng không kém lắm.” Trì Dương cố gắng thuyết phục Tịch Phong Hàn bên cạnh.
“Không thể như thế được.” Tịch Phong Hàn ngay lập tức phủ nhận.
“Vậy để tôi cho người đi qua đó theo dõi xem, có thể bọn họ chỉ sống cùng khu nhà thôi.” Trì Dương nghĩ thầm, không làm rõ ràng chuyện này, chỉ e là vị tổng thống này còn chưa chịu đi về mất.
Trì Dương nhanh chóng gọi người vừa rồi đến, để anh ta đi theo dõi hai người Hỏa Hỏa, nhìn xem sau khi họ vào trong tiểu khu có tách nhau mỗi người một ngả hay không.
Người kia lập tức rời đi. Tịch Phong Hàn nhìn bóng dáng cô gái biến mất ở khu nhà, ánh mắt hơi phức tạp, đáy mắt có sự đó kỵ khó nén.
Bây giờ, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng có tư cách thân thiết với cô, lại gần cô hơn cả anh.
“Tịch thiếu, nếu như Hỏa Hỏa muốn cùng một người bình thường kết hôn, thì ngài có đồng ý hay không?” Trì Dương ở bên cạnh tò mò hỏi.
Mày kiếm Tịch Phong Hàn nhíu chặt lại, giống như hắn không thích câu hỏi này chút nào, ánh mắt hắn sâu thẳm, có chút không vui.
“Khụ, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Trì Dương nhanh chóng thu lại vấn đề này, hắn cũng không muốn tổn thưởng vị thủ trưởng này.
Dưới đáy lòng Tịch Phong Hàn lại không bình tĩnh, lý trí như thế. Câu hỏi vừa rồi của Trì Dương, cũng chính là vấn đề đã từng quanh quẩn trong lòng hắn, nếu cô ấy chọn kết hôn với một người bình thường thì hắn có đồng ý hay không?
Tịch Phong Hàn cười chua xót, Trì Dương nói cứ như hắn có tư cách gì mà ngăn cản cô vậy.
Dù cô muốn kết hôn với ai, thì hắn có tư cách gì mà ngăn cấm chứ! Thậm chí từ lâu hắn đã không còn mặt mũi mà gặp cô nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...