Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

“Cô tội gì phải như vậy?” Tâm can của Tịch Phong Hàn như bị sợi dây vô hình siết chặt.

Hỏa Hỏa cắn cắn môi, “Tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ có yêu cầu này, tôi sẽ không can thiệp anh và hôn nhân của anh, cũng không phá cái gì cả, tôi chỉ cần một phúc phận có thể làm việc bên cạnh anh, được không?”

Câu nói cuối cùng, dường như khẩn cầu hèn mọn.

Tịch Phong Hàn hít thở một hơi thật sâu, không nỡ nhìn người con gái bên cạnh, càng không biết phải làm thế nào để đối mặt với thỉnh cầu của cô ta.

Tình yêu không biết từ lúc nào, mà là một tình yêu sâu đậm.

“Được! tôi đồng ý, sẽ sắp xếp cho mình cô có thể nhìn thấy công việc của tôi.” Giọng của Tịch Phong Hàn đáp lại.

Anh ta nghe thấy người con gái bên cạnh mình, như phát ra một tiếng cười thỏa mãn.

Chiếc xe chạy một mạch đường thẳng phía trước, hai mươi phút sau đến nơi, xe của Tịch Phong Hàn dừng ở trong sân, Hỏa Hỏa đẩy cửa dứt khoát xuống xe, nhìn anh ta ngồi ở ghế sau khua khua tay, “Tạm biệt.”

Sau khi chiếc xe lái ra ngoài, bóng người của Hỏa Hỏa không thấy động đậy, cô ta đưa mắt nhìn anh ta rời đi.

Trong xe, Tịch Phong Hàn ngột ngạt trong lồng ngực, anh ta muốn sắp xếp cho cô ta đến chỗ mà không nhìn thấy anh ta, nhưng, cô ta lại yêu cầu muốn gặp anh ta.

Anh ta hít thở thật sâu.


Tối nay, đối với hai người mà nói, đã trải qua rất nhiều việc, nhưng cũng trôi đi thật chậm.

Sáng sớm.

Tịch Phong Hàn bảy giờ đã đến phòng làm việc, khoảng tám giờ, điện thoại của mẹ gọi đến, bảo anh ta sau ba giờ chiều, phải về nhà để chuẩn bị lễ đính hôn tối nay.

“Vâng, con sẽ về đúng giờ.”

Tịch Phong Hàn nói xong, anh ta ấn đường dây nội bộ cho Trì Dương, anh ta nói, “Hãy đón Vân Nhược qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ta.”

“Dạ được, tôi sẽ lập tức phái người đi đón.”

Dương Vân Nhược tâm trạng sáng sớm đã rất vui mừng, mà cả toàn bộ nhà họ Dương đều căng thẳng khẩn trương, tối nay là đính hôn của con gái, tuy không phải chính thức, nhưng, bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Điện thoại của Dương Vân Nhược đổ chuông, cô ta nhìn là Trì Dương trợ lý của Tịch Phong Hàn gọi đến, trong thâm tâm cô ta nghĩ, liệu có phải Tịch Phong Hàn đã rảnh rồi?

“A lô! Trợ lý Trì.”

Giọng của Trì Dương đi cùng là mỉm cười và lễ phép, “Dương tiểu thư, ngài Tổng thống nói có chuyện muốn gặp cô, tài xế của phủ Tổng thống đang đi đón cô, cô chuẩn bị một chút rồi qua gặp Tổng thống nhé.”

“Ừ! Tôi ở nhà đợi.”


Cúp điện thoại xong, Dương Vân Nhược nhẹ nhàng hít thở một hơi thật sâu, cô ta có chút không biết biết Tịch Phong Hàn muốn nói gì với cô ta? Lẽ nào là muốn cùng cô ta bàn về chuyện buổi lễ đính hôn tối nay chăng?

Bất luận là như thế nào, khuôn mặt của Dương Vân Nhược hiện rõ sự kỳ vọng, sau ba mươi phút, chiếc xe của lái xe Tịch Phong Hàn dừng ở trong sân, cô ta cầm túi ngồi vào xe.

Hôm nay cô ta cố ý ăn diện, vốn là để bồi dưỡng thể hiện khí chất người phụ nữ ra ngoài, qua việc sửa đổi tỉ mỷ này, càng làm cho cô ta thể hiện ra ngoài sự cao quý thanh lịch.

Trên đường, cô ta đều đoán không biết Tịch Phong Hàn muốn nói gì, mà cô ta tự nhiên nghĩ theo phương hướng tốt, tâm trạng rất vui vẻ.

Đến phủ Tổng thống, Trì Dương đón cô vào trong phòng nghỉ ngơi, rót trà đợi, Tịch Phong Hàn đang cùng với mấy vị Nghị viện bàn luận công việc.

Trong phòng làm việc của Tổng thống, sau khi nói việc chính xong, trong đó có một vị Nghị viện đã có tuổi cười một tiếng nói, “Ngài Tổng thống, tôi đang ngóng dài cả cổ để đợi uống rượu mừng của ngài đó, xin đừng để chúng tôi đợi lâu nhé!”

“Đúng vậy! nhân dân toàn quốc đang đợi lễ hôn của ngài đó!”

Tịch Phong Hàn cười nhẹ, “Cảm ơn sự mong đợi của các vị, nếu như tuyên bố thời gian kết hôn, nhất định thời gian đầu tiên là thông báo cho hai vị.”

Tiễn Chính Nghị viện đi về, Trì Dương gõ cửa đi vào, “Ngài Tổng thống, Dương tiểu thư ở phòng nghỉ ngơi số ba đợi ngài.”

Tịch Phong Hàn gật gật đầu, anh ta giơ tay chỉnh lại khuy áo, bước bộ từ cửa lớn ra, đi về hướng phòng nghỉ ngơi số ba.

Dương Vân Nhược nhìn thấy người đàn ông đẩy cửa đi vào, cô ta lập tức vui vẻ cười, “Phong Hàn, anh đến rồi à.”


Tịch Phong Hàn đóng cửa vào và ấn khóa trong, Dương Vân Nhược sau khi phát hiện ra, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên, cô ta có chút căng thẳng, lẽ nào... lẽ nào anh ta chuẩn bị làm chuyện thân mật với cô ta ở đây sao?

Nếu không, tại sao anh ta lại muốn khóa cửa?

“Phong Hàn... ở đây không tiện cho lắm... nếu không... chúng ta...” Dương Vân Nhược xấu hổ đến mức muốn biểu đạt suy nghĩ của mình.

Tịch Phong Hàn nhẹ nhàng nói, “Vân Nhược, anh có chuyện muốn nói với em.”

Dương Vân Nhược nghe thấy giọng của anh ta rất bình tĩnh, cô ta lập tức bỏ cái suy nghĩ vừa rồi, ngược lại còn có chút quấn bách vặn chặt tay, “Anh muốn nói gì, nói đi! Em nghe đây.”

Tịch Phong Hàn nhìn cô ta, có chút áy náy nói, “Anh dự định sau khi đính hôn, sẽ lùi lại hôn lễ.”

“Lùi lại? Lùi lại đến cuối năm hay là?” Dương Vân Nhược chớp chớp máy hỏi.

Tịch Phong Hàn nhìn nàng vẫn tràn đầy ước ao và hướng tới ánh mắt, trong lòng cô ta có chút khổ tâm, anh ta nhìn Dương Vân Nhược tiếp tục nói, “Vân Nhược, em nên biết, khi bắt đầu anh chọn em, không phải là vì tình yêu, nếu như bây giờ em muốn hủy bỏ cuộc hôn lễ này, anh sẽ cố gắng bằng năng lực lớn nhất của mình để bù đắp cho em, tất cả hậu quả anh sẽ đối diện và gánh vác.”

Dương Vân Nhược cầm vào tay của anh ta, “Không, Phong Hàn, em biết anh không yêu em, nhưng em tình nguyện gả cho anh, em muốn làm vợ của anh.”

“Như này thì sẽ không công bằng cho em.”

“Em tình nguyện vì tình yêu mà chịu thiệt.” nói xong, Dương Vân Nhược cười khổ tâm, “Kể cả trong tim anh yêu người con gái khác.”

“Em biết trong tim anh có người phụ nữ khác?”


“Người con gái đó là Mễ Liễu đúng không! Cô ta là người mà trong tim anh luôn không quên được, đúng không?”

“Em... tại sao em lại biết?” Tịch Phong Hàn có chút kinh ngạc, đừng nghĩ rằng cô ta là người luôn không biết chuyện gì, mà cô ta đã nhìn thấu điểm này.

Tim của Dương Vân Nhược như bị rơi xuống, “Anh rất yêu cô ta đúng không? Anh có thể nói cho em, quan hệ giữa anh với cô ta, rốt cuộc đã xảy xa chuyện gì được không?”

“Em muốn biết?” Tịch Phong Hàn không ngờ đến cô ta còn chủ động hỏi vấn đề.

“Muốn, em rất muốn biết, người con gái đó tại sao lại xứng đáng để anh yêu cô ta nhiều như vậy, bởi vì em ngưỡng mộ cô ta, cũng rất ghen tỵ với cô ta.” Dương Vân Nhược cũng không che đậy cảm xúc thật trong lòng mình.

Trong lòng của Tịch Phong Hàn, đối với Dương Vân Nhược, mặc dù không có tình yêu nam nữ, nhưng mà, có một chút yêu mến từ trong lòng.

“Cô ta đã từng lấy tính mạng để cứu anh.” Tịch Phong Hàn quyết định nói cho cô ta biết, mục đích anh ta tìm cô ta, cũng chính là hy vọng sẽ nói một phần sự thật ra, để cho cô ta có cơ hội lựa chọn lại hạnh phúc của mình.

Dương Vân Nhược lập tức nhớ đến Bùi Mạn Lâm nói Giản Hinh này trên người có một vết thương do súng bắn, cô ta không chịu được ngẩng đầu hỏi, “Cô ta đỡ đạn thay anh?

Tịch Phong Hàn hơi ngưng mắt, xem ra người con gái này còn biết nhiều chuyện hơn so với anh ta tưởng tượng.

“Xin lỗi, em đã hỏi Mạn Lâm về người con gái này, cô ta nói cho em, trên người cô ta có một vết thương do súng bắn, em nghĩ, đó nhất định là vết thương để lại do cứu anh đúng không!”

“Không phải.” giọng của Tịch Phong Hàn khàn khàn, “Viên đạn trên người cô ta là do anh bắn.”

“Cái gì? Dương Vân Nhược không dám tin nhìn anh ta, “Vết thương súng bắn trên người cô ta, là anh gây nên?”

“Cô ta thay anh giết một sát thủ muốn bắn anh, nhưng viên đạn của anh lại hướng về phía cô ta, cô ta lúc đó thoi thóp, sắp mất tính mạng, cuối cùng, cô ta tự mình nhảy xuống sông, anh nghĩ rằng cô ta đã chết rồi, nhưng đúng vào ngày mà anh tuyên bố đính hôn với em, thì cô ta xuất hiện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui