Tịch Phong Hàn hơi cúi đầu nhìn về phía Bùi Mạn Lâm, cất giọng trầm ấm an ủi: “Đừng lo, cô sẽ khỏe sớm thôi.”
Nói xong, Tịch Phong Hàn quay đầu lại nhìn Giản Hinh đang đứng ở cửa: “Bác sĩ nói thế nào.”
Giản Hinh hơi nhíu mày, người đàn ông này tại sao lại đi hỏi cô chứ?
“Tôi đi mời bác sĩ đến đây.” Giản Hinh quyết định để bác sĩ trả lời, tuy nhiên cô chưa kịp đi gọi thì hai vị giám đốc bệnh viện nghe tin Tổng Thống đến bệnh viện liền lập tức vừa khoác áo blouse vừa vội vã chạy vào phòng bệnh.
“Ngài Tổng Thống, xin chào.”
Tịch Phong Hàn hỏi bọn họ một chút về bệnh tình của Bùi Mạn Lâm, bác sĩ cũng không dám nói dối, đương nhiên là nói về những mặt tốt. Ngược lại Bùi Mạn Lam hi vọng bác sĩ nói phóng đại về bệnh tình của cô thêm một chút, như vậy sẽ lưu lại trong lòng Tịch Phong Hàn những kí ức sâu đậm hơn.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi sẽ bảo bác sĩ chăm sóc tốt cho cô.” Nói xong, Tịch Phong Hàn có ý muốn rời đi.
“Ngài Tổng Thống, ngài phải đi rồi sao?”
Tịch Phong Hàn hơi cúi đầu, sau đó, nói với Bùi lão gia: “Tôi có một số việc muốn hợp tác với vệ sĩ của ông, tôi có thể đưa cô ấy đi không?
Tim Giản Hinh đột nhiên đập thình thịch, người đàn ông này lại muốn đưa cô đi sao?
Bùi lão gia cũng ngạc nhiên về lời đề nghị đột ngột này của Tịch Phong Hàn. Bởi vì lúc ông giúp Giản Hinh xử lý tư liệu, quả thực có những chỗ hắn dùng quyền lực để xử lý, lẽ nào ngài Tổng Thống đang hoài nghi thân phận của cô vệ sĩ này?
“Ngài Tổng Thống, có chuyện gì muốn nói, có thể hỏi tôi ngay trước mặt Bùi lão gia.” Giản Hinh không muốn cùng hắn đi.
“E rằng không tiện.” Ánh mắt chăm chú của Tịch Phong Hàn nhìn cô mấy lần..
Giản Hinh còn chưa kịp lên tiếng, Bùi lão gia đã mở miệng nói trước: “Nếu ngài thổng thống đã có chuyện muốn hỏi, cô đi cùng ngài ấy đi!”
Giản Hinh vốn chỉ là người làm thuê cho ông, nên cô đành phải gật đầu: “Vâng.”
Tịch Phong Hàn thấy cô đồng ý, hắn bước đi trước, phía sau, Giản Hinh bị hai người vệ sĩ áp giải theo sau.
Bùi Mạn Lâm ngồi dậy với vẻ mặt thất vọng, không ngờ cô dày công trang điểm tỉ mỉ, đợi thổng thống đến có thể ngồi cạnh giường cô, ân cần hỏi han cô. Nào ngờ, hắn chỉ nhìn cô một cái rồi đi ngay, hơn nữa trước lúc đi, còn mang cả Giản Hinh đi theo nữa?
Đây là tình huống gì vậy?
“Ông nội, ông nói xem Tổng Thống đưa Giản Hinh đi đâu? Ngài ấy thực sự đến vì con sao? Hay đến vì Giản Hinh?” Bùi Mạn Lâm không phục nói.
“Được rồi, Tổng Thống bằng lòng đến an ủi con một tiếng như vậy đã là may mắn của con lắm rồi. Giản Hinh thực ra lai lịch có chút không rõ ràng, ta cũng không biết vì sao ngài Tổng Thống lại mang cô ấy đi. Tóm lại, chúng ta không nên hỏi lung tung.” Bùi lão gia nói một tiếng ra lệnh.
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, trước cổng bệnh viện lạnh lẽo. Giản Hinh nhìn đoàn xe đen nghịt đang dừng trước của lớn, cô hơi nhíu mày. Rốt cuộc người đàn ông này muốn mang cô đi đâu?
Khi Tịch Phong Hàn bước vào trong xe, hắn quay đầu nhìn người con gái đang bị hai người vệ sĩ áp giải kia một cái. Đôi chân thon dài của hắn tao nhã ngồi xuống ghế sau, mà Giản Hinh lại bị đưa vào xe cuối cùng, bị hai người vệ sĩ phụ trách trông coi.
Giản Hinh hơi tức giận, một người đàn ông vừa mới gặp mặt thôi, sao dám đối xử với cô như phạm nhân vậy? Cô có chỗ nào đắc tội với hắn chứ? Cô có làm sai chuyện gì sao?
Ngồi ở chính giữa chiếc xe đen sang trọng, Tịch Phong Hàn lấy di động ra, ra lệnh cho đội trưởng đội vệ sĩ: “Thay tôi điều tra rõ ràng tất cả tin tức của cô gái này, tối nay mang cô ta đến nhà đối diện nhà tôi, tôi muốn các cô bố trí camera mọi nơi, tôi muốn quan sát cô ta nhưng không để cho cô ta phát hiện.”.
Tịch Phong Hàn nhìn cô lần nữa, trong lòng vô cùng kích động, đúng lúc đó cô cũng quay đầu đi. Người con gái này đã từng lừa gạt, từng tiếp cận hắn, cũng dùng cả tính mạng để cứu hắn, nhưng cũng không thể nào xóa bỏ thân phận từng làm sát thủ của cô.
“Rõ.” Đội trưởng đội vệ sĩ tuân lệnh.
Tịch Phong Hàn vừa mới ngắt điện thoại, lại có một cuộc điện thoại gọi tới. Hắn liếc một cái là Dương Vân Nhược, hắn khẽ thở dài một tiếng: “A lô!”
“Phong Hàn, anh đang ở đâu? Anh vẫn sẽ đến buổi tiệc chứ?”
“Vân Nhược, anh có một số việc cần xử lí ngay, anh sẽ cho người phụ trách đưa em về.”
“Không cần đâu! Đúng lúc em đang ở cùng Ly Nguyệt, cô ấy sẽ đưa em về.”
“Được! Để em ấy đưa em về đi! Đêm nay nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Anh cũng vậy nha, đừng làm việc quá sức.”
“Ừm!” Tịch Phong Hàn ừm một tiếng, tắt điện thoại, hắn khẽ xoay người. Dù biết rõ không thể nhìn rõ cái gì nhưng hắn vẫn nhìn xuống cửa kính phía sau một cái, nhưng vẫn vô thức làm động tác này.
Giản Hinh ngồi ở chiếc xe chạy cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía trước, vô cùng cảnh giác. Cô biết bản thân đã mất đi kí ức trước kia, bây giờ chỉ còn là những kí ứng trống rỗng, bản thân mình trước kia chắc chắn không ngay thẳng gì. Bởi vì trong đầu cô thường hiện ra một vài cảnh tượng máu me tàn khốc, cảnh tượng đó vừa như đang mơ, lại vừa giống như dựa vào một việc gì đó đã xảy ra. Nhưng đây có phải những thứ cô đã trải qua không?
Còn nữa, cô cảm thấy rất kì lạ, trước kia có phải cô và vị Tổng Thống này đã quen biết rồi không? Nếu không, sao hành động tối nay của anh ta lại kì quái như vậy.
Cô cảm thấy đêm nay người đàn ông này đến bệnh viện, không phải vì muốn đến thăm Bùi Mạn Lâm, mà đơn giản là vì cô mà đến!
Hắn muốn làm gì?
Khi xe đi đến một ngã tư thì tách ra, đoàn xe của Tịch Phong Hàn tiếp tục nghênh ngang đi tiếp, mà Giản Hinh xe lại quay sang một hướng khác.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, chúng tôi chỉ mời cô phối hợp công việc một chút.”
“Tôi làm gì sai sao?”
“Thứ lỗi chúng tôi không thể nói.” Ánh mắt của gã vệ sĩ lạnh nhạt.
Giản Hinh cũng làm công việc tương tự, đương nhiên biết rõ, tất cả đều là mệnh lệnh của Tịch Phong Hàn, bọn họ chỉ là người phụ trách chấp hành theo thôi.
Cô không tự chủ được mím chặt môi, ngược lại cô muốn xem xem người đàn ông này đưa cô tới đâu, còn chuẩn bị đối phó cô như thế nào. Có điều, cô có một cảm giác, người đàn ông này dường như không hề có ác ý gì.
Xe chạy trên đường mà dường như đang đi một vòng tròn, cảm giác về phương hướng của cô vô cùng tốt, cô có thể cảm nhận được rằng những chiếc xe này đang cố ý đi một con đường xa hơn. Nửa tiếng sau xe mới chạy vào một con đường lớn, cuối cùng, đi vào trong sân vườn.
Vệ sĩ xuống xe, hướng về Giản Hinh đang ngồi trong xe nói: “Tiểu thư, đêm nay mời cô nghỉ ngơi ở đây.”
“Đây là đâu?”
“Đây là căn nhà, là chỗ ở mà ngài Tổng Thống đã tự mình sắp xếp.”
Vệ sĩ nói xong, liền ngồi vào trong xe. Xe quay đầu rời đi, cửa lớn của trong sân cũng đóng chặt lại.
Giản Hinh có chút chấn động, nếu nói về kết cấu của khu viện này chẳng thể làm khó được cô, nếu cô muốn trốn thì dễ như trở bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...