Sáng sớm ngày thứ hai, trong biệt thự của Lam Ca, sáu cô hầu gái cầm không dưới hai mươi bộ lễ phục cao cấp từ ngoài tiến vào, tất cả đều mang lên phòng thay đồ trên tầng hai. Cùng lúc đó, nhân viên của cửa hàng trang sức cũng nối đuôi nhau mà vào, trên tay đang cầm mười bộ trang sức vô cùng cao cấp, và cả các dòng mỹ phẩm nổi tiếng, giày dép, túi xách, đều được đem vào không ngừng.
Mà hành động của họ hết sức cẩn thận, không phát ra một âm thanh nào, vì nữ chủ nhân của nhà này vẫn đang say giấc, những cô hầu gái ở đây không biết là ngưỡng mộ cô chủ này nhiều như thế nào, cậu chủ vì cô mà chuẩn bị nhiều như vậy, lại còn rất chú ý đến giấc ngủ của cô, không biết là yêu cô nhiều như nào?
Càng không phải kể đến chủ nhân của nhà này, là một anh chàng lai tây đẹp trai, dáng người cao ráo, vô cùng anh tuấn, hoàn mỹ đến mức không thể chê bai.
Sau khi họ rời khỏi, quản gia cẩn thận nhìn những đồ đạc vừa đưa vào trong phòng quay qua cậu chủ hỏi: "Cậu chủ, cậu đã vừa hài lòng?"
"Cũng bình thường! Tạm chấp nhận được." Lam Ca khẽ lên tiếng, bởi thời gian cũng khá gấp nên anh cũng không thể cho mang toàn bộ quần áo, trang sức trên thế giới này về cho cô, chỉ có thể tìm mấy nhãn hiệu lớn, bảo họ chọn ra những bộ trang sức và lễ phục đắt tiền nhất để mang qua, mà chỗ này cũng chẳng khiến hắn hài lòng.
Hắn hi vọng có thể dành những thứ cao cấp nhất trên thế giới cho Diệp Tiểu Thi.
Mà Diệp Tiểu Thi vẫn chưa dậy, cô hoàn toàn không biết Lam Ca đã chuẩn bị những thứ này.
Chờ cô tỉnh dậy, một người giúp riêng của cô sẽ mang bữa sáng đến ban công nơi có ánh nắng của tầng hai, Diệp Tiểu Thi rất thích tắm ánh nắng sớm.
Diệp Tiểu Thi mặc bừa một chiếc T-shirt rộng mà đơn giản, bên dưới phối với một chiếc quần bò, mái tóc dài được búi một nửa, lộ ra vầng trán cao rộng, lại thêm ngũ quan tinh xảo thanh lệ, quả đúng là một mỹ nữ xinh đẹp.
Lam Ca híp híp mắt đi tới, dù hắn đã dậy từ bảy giờ sáng nhưng vẫn nhịn đói ăn sáng cùng cô.
"Dậy rồi à? Tối qua em ngủ ngon không? Lam Ca cong môi cười.
"Vâng! Ngủ rất ngon, anh vẫn chưa ăn sáng sao?" Dạ Tiểu Thi tò mò hỏi.
"Ừ! Đợi em cùng ăn." Lam Ca nói xong, liền kéo chiếc ghế ra, ngồi đối diện cô, đôi tay chống lên chiếc cằm gợi cảm, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Diệp Tiểu Thi bị ánh mắt đó làm cho có chút ngại ngùng, đôi mắt to của cô chớp chớp, hai tay lúng túng đưa lên mặt: "Mặt của em có dính gì sao?"
Lam Ca phì cười một tiếng: "Sao em lại nghĩ như vậy? Sao không nghĩ anh nhìn em, là vì em đẹp?"
Lời thổ lộ đột ngột đó làm mặt Diệp Tiểu Thi đỏ lên, cô thật sự phát hiện ra Lam Ca càng ngày càng dịu dàng, ấn tượng lần đầu tiên về hắn sớm đã bị gột rửa sạch sẽ.
"Em... Em đẹp chỗ nào chứ!" Diệp Tiểu Thi xấu hổ cắn môi, không tự tin với chính mình.
Có thể là do đối mặt với Lam Ca, người đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ đến mấy lần này, cô cũng có chút tự ti.
"Chỗ nào cũng đẹp." Lam Ca trả lời.
Lúc này, mặt của Diệp Tiểu Thi lại càng đỏ lên, chỗ nào cũng đẹp? Cô vẫn chưa quên được lần trước, chuyện anh đã nhìn thấy hết cơ thể cô, vì vậy, cô không khỏi nghĩ, ý của anh là chỉ cơ thể cô.
Lam Ca liền hiểu được, hắn có chút ấp úng giải thích: "Em đừng nghĩ bậy, ý anh là mặt em."
Lần này, Diệp Tiểu Thi có chút khó chịu, vậy thì người cô không đẹp sao?
Lam Ca có lẽ không hiểu hết ý nghĩa sâu xa của tiếng Trung, lần này, khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút rối loạn, hắn vội vàng giải thích: "Không không, ý anh là, em từ trên xuống dưới đều đẹp!"
Bây giờ, Diệp Tiểu Thi muốn cười cũng không dám cười, có chút bực mình liếc hắn một cái: "Đừng nói nữa, em biết rồi."
Lam Ca bây giờ không biết nói gì, nhưng ngẫm lại, anh không khỏi tự cảm thấy mình không nói sai cái gì! Cả người cô từ trên xuống dưới đều đẹp thật mà!
Người giúp việc và đầu bếp đưa bữa sáng của hai người lên, vừa tươi vừa ngon, Diệp Tiểu Thi bưng cốc sữa ấm lên uống, khuôn mặt dưới ánh nắng mặt trời, vẫn tràn đầy sắc hồng.
Lần này Lam Ca không dám nói lung tung, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm, trong xanh như đại dương nhìn cô, chỉ lo cô vẫn giận chuyện vừa nãy.
Diệp Tiểu Thi không giận, bởi vì không cần biết anh nói như thế nào, cô đều thích nghe.
"Buổi sáng anh cho người mang đến một chút quần áo và trang sức, lát nữa em tới
chọn một bộ để mặc đi tham gia lễ cưới của bạn anh." Lam Ca nhìn cô nói.
Diệp Tiểu Thi hơi ngẩn ra, gật gật đầu: "Được."
Ăn xong bữa sáng, chân của Diệp Tiểu Thi vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên đi lại có hơi chậm, lúc cô được Lam Ca dìu tới phòng thử đồ, đôi mắt cô bỗng mở to lên.
Trời ạ! Lam Ca vậy mà cho người đưa đến nhiều như này?
"Chỗ này của em hết đấy, em chọn đi!" Lam Ca nhìn cô cười nói.
"Nhiều quá! Nếu em chọn được bộ em thích rồi, thì những bộ khác có trả lại được không?" Diệp Tiểu Thi nhìn anh hỏi, bởi vì nếu không trả lại được thì thật là hoang phí, mà từ lúc nhỏ cô đã được dạy trở thành người biết tiết kiệm.
Lam Ca vỗ nhẹ vào trán: "Haiz, không được! Những đồ này đều trả tiền hết rồi." Nói xong, hắn lại tiếp tục nói: "Căn biệt thự này anh đã mua lại rồi, về sau đây là nhà của chúng ta, nếu em mặc không hết, có thể để vào trong tủ đồ."
Diệp Tiểu Thi chỉ có thể nói, hắn tiêu tiền thật hoang phí!
Diệp Tiểu Thi biết đây hắn rất coi trọng hôn lễ lần này, mà cô cũng không muốn làm hắn mất mặt, cho nên cô cẩn thận xem xét những bộ lễ phục này, dự định chọn một bộ mà mình thích để cùng hắn đi dự hôn lễ.
Mà muốn biết lễ phục đẹp hay không, thì phải mặc lên người mới biết được, bởi vì bộ nào cũng đều do các người nổi tiếng làm ra, tuyệt đối đều là những tác phẩm cao cấp nhất.
Vì là hôn lễ, nên đương nhiên phải chọn bộ nào màu sắc tươi sáng một chút, cô nhìn trúng chiếc váy dạ hội màu hồng phớt, ngắn đến đầu gối, khá phù hợp với tuổi của cô, cũng rất thời thượng.
Diệp Tiểu Thi cầm đi thử, lúc đi ra, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại khiến mắt của Lam Ca sáng lên, hắn thích dáng vẻ thuần khiết này của cô.
"Đáng tiếc vết thương trên chân em vẫn chưa khỏi, không thì, em có thể mang giày cao gót rồi." Diệp Tiểu Thi vẫn thấy vóc dáng mình vẫn không được đẹp, nhưng, trong mắt Lam Ca, vóc dáng mảnh khảnh hoạt bát của cô vô cùng đều đặn.
"Không sao, mang giày bệt cũng rất đẹp."
"Nhưng... Nếu thế, em đứng cạnh anh thì lùn quá!" Diệp Tiểu Thi hờn giận nói, tất cả là do hắn quá cao, chiều cao một mét chín của hắn khiến cô có chút áp lực.
Lam Ca thấy biểu cảm cam chịu của cô, liền bật cười. "Em lo lắng gì chứ, anh còn chưa chê mà."
Câu nói vừa ấm áp vừa cưng chiều này, khiến mặt cô đỏ bừng lên, câu nói khiến cô có cảm giác như họ đã là vợ chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...