Lên núi dễ xuống núi khó, Diệp Tiểu Thi ở trên lưng Lam Ca nhìn đường xuống núi mà cũng thấy sợ hãi, nhưng bước chân của anh rất vững vàng, không làm cô có cảm giác bất an, ngược lại rất ấm áp và an toàn.
"Lam Ca, anh đặt em xuống! Chúng ta từ từ đi xuống, em có thể đi được." Diệp Tiểu Thi cực kì thương anh.
Lam Ca từ chối nói: "Không sao, anh không mệt."
Lam Ca không mệt, chỉ có điều bây giờ thời tiết hơi nóng, vì thế trán anh ướt đẫm mồ hôi, Diệp Tiểu Thi thấy vậy tưởng rằng anh rất mệt.
Cứ như vậy, Diệp Tiểu Thi mấy lần đòi xuống tự đi nhưng đều bị Lam Ca từ chối, Lam Ca cứ thế cõng cô xuống núi. Khi xuống tới chân núi, anh lại tiếp tục cõng cô tới bãi đậu xe, Diệp Tiểu Thi ngồi vào ghế lái phụ, Lam Ca lấy ra một chai nước mới ở trong cốp xe đưa cho cô, anh cũng uống một chai.
Diệp Tiểu Thi rất ngượng, cô uống nước sau đó cô lại nghĩ tới một việc: "Em phải cầm chứng minh thư tới ngân hàng để báo mất thẻ, nếu không tiền sẽ bị rút mất."
"Trong thẻ có bao nhiêu tiền?" Lam Ca mạo muội hỏi một câu.
"Không... không nhiều lắm, hơn hai nghìn tệ." Diệp Tiểu Thi cắn môi, trước mặt người đàn ông tài sản nhiều không đếm xuể này, chút tiền của cô đối với anh mà nói, thực sự không đáng nhắc tới!
Lam Ca không hề chế giễu mà nghiêm túc nhìn cô nói: "Tới bệnh viện trước đã, xem vết thương trên chân em, sau đó chúng ta về lại khách sạn lấy chứng minh thư."
Diệp Tiểu Thi nghe anh nói vậy liền gật đầu: "Được thôi!" Có điều cô khá thương anh: "Hay anh nghỉ một lát đi rồi hay lái xe! Dù sao cũng không vội, mai em tới ngân hàng cũng được."
"Anh không mệt, chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ." Lam Ca khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, tới bệnh viện gần nhất.
Tới bệnh viện đã là năm rưỡi chiều, Diệp Tiểu Thi được Lam Ca bể bổng tới phòng làm việc của bác sĩ, trên đường đi, Diệp Tiểu Thi nhìn thấy vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình, cô xấu hổ vùi đầu vào ngực Lam Ca.
Bác sĩ kiểm tra xong phát hiện chỉ là bị ngoại thương, không bị trẹo xương, nhưng vết thương này cũng khá nghiêm trọng, cần phải bôi thuốc băng bó mấy ngày mới có thể đi lại được.
Bác sĩ bôi thuốc băng bó xong, Lam Ca liền thanh toán viện phí, sau đó lại bế cô đi ra, Diệp Tiểu Thi lúc này giống như một đứa trẻ chỉ có thể để mặc anh bế tới bế lui.
Ngồi vào xe, Lam Ca lái xe đưa cô về khách sạn, ăn cơm trong nhà hàng cao cấp của khách sạn. Lam Ca vì muốn giúp cô bổ sung chất dinh dưỡng cho cơ thể nên đã gọi riêng cho cô mấy món canh bổ dưỡng, Diệp Tiểu Thi thầm cảm động. Ăn tối xong cô ngoài ở khách sạn ra, thực sự không thể đi đâu được nữa.
Diệp Tiểu Thi nhớ tới điện thoại và thẻ ngân hàng bị mất, vẻ mặt vô cùng sầu não, Lam Ca đưa cô về xong lại đi ra ngoài, anh không nói đi làm gì, cô cũng không hỏi.
Cô ngồi bần thần suốt nửa giờ đồng hồ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô vội gọi một tiếng: "Lam Ca, là anh sao?"
"Là anh." Giọng trầm của Lam Ca vang lên trả lời câu hỏi của cô.
Tiếp theo đó anh đẩy cửa vào phòng cô, trong tay cầm một chiếc điện thoại mới đưa cho cô: "Cho em, lắp thẻ rồi! Ở trong có lưu số điện thoại của anh."
Diệp Tiểu Thi nhìn thấy chiếc điện thoại gần mười ngàn tệ, cô tròn mắt kinh ngạc: "Anh... anh đi mua điện thoại cho em sao?"
Lam Ca cười nói: "Em có thích màu này không."
Điện thoại màu đỏ hoa hồng, đây là màu con gái thích nhất, hơn nữa lại là dòng điện thoại đắt đỏ và thịnh hành nhất hiện nay, Diệp Tiểu Thi sao lại không thích chứ? Chỉ có điều nhận quà của anh như vậy, khiến cô rất ngại.
Lam Ca thấy cô nhận điện thoại liền mỉm cười: "Đừng ngại, với ân tình của ông em đối với gia đình anh, cho dù tặng cả gia sản của anh cho em anh cũng không tiếc."
Diệp Tiểu Thi tròn mắt kinh ngạc, lập tức từ chối: "Em không cần."
"Nếu như không có ơn cứu mạng của ông em năm xưa thì sẽ không có sự tồn tại của cả gia tộc nhà anh." Lam Ca lúc này mới hiểu tại sao ông lại coi trọng mối ân tình này tới vậy, nghĩ mà xem, anh may mắn tới với thế giới này cũng là nhờ phúc của ông cô.
"Anh nói quá nghiêm trọng rồi!" Diệp Tiểu Thi mỉm cười.
"Ông anh nói, nếu không có ông em mạo hiểm cứu ông, năm xưa ông đã mất mạng rồi, có lẽ bây giờ nói tới việc này không cảm thấy gì, nhưng hoàn cảnh chiến tranh năm xưa rất tàn khốc." Lam Ca vừa nói vừa xuống mép giường của cô, nói sang chuyện khác: "Chân em còn đau không?"
"Thuốc của bác sĩ rất mát, đã không còn đau nữa rồi." Diệp Tiểu Thi mỉm cười.
"Em muốn uống gì không? Anh lấy cho em." Lam Ca định phục vụ cô chu đáo.
Diệp Tiểu Thi lắc đầu: "Vừa rồi em đã ăn no ở nhà hàng rồi, anh về phòng nghỉ đi! Lát em cũng nghỉ đây!"
"Được, có việc gì hãy gọi anh, hoặc gọi điện thoại cho anh." Lam Ca nói xong liền đứng dậy, đẩy cửa đi về phòng.
Diệp Tiểu Thi nhìn bóng anh đóng cửa phòng lại, trong lòng thở dài sau đó lại quay sang nhìn chiếc điện thoại di động mới nguyên. Trước đây cô cũng mong muốn có một chiếc nhưng không mua nổi, bây giờ người đàn ông này đã tặng cho cô một chiếc.
Diệp Tiểu Thi cầm ngắm điện thoại, sau đó cô cảm thấy toàn thân khó chịu, mặc dù bác sĩ nói cô không được để vết thương nhúng nước, nhưng hôm nay cô leo núi cả ngày, nếu không tắm cả đêm cô sẽ không ngủ được.
Cô nghĩ ra một cách hay, cô có một chút năng khiếu vũ đạo, vì thế cô có thể để chân bị thương gác ra bên ngoài bồn tắm, bằng mọi giá cô cũng phải tắm mới được.
Diệp Tiểu Thi bước vào trong nhà tắm liền tắm vội vàng.
Trong phòng bên cạnh, Lam Ca cũng vừa tắm xong bước ra, ngũ quan mang đậm nét cao quý, mái tóc ướt nước rối bời rủ xuống trán, dưới hai hàng lông mày sắc như kiếm là một đôi mắt xanh biết sâu thẳm nhưng bầu trời đêm bao la, không nhìn thấy đáy.
Trước ngực anh, chiếc áo ngủ màu đen hơi phanh ra, để lộ cơ ngực săn chắc.
Anh vừa nằm xuống giường xem điện một lát thì thấy hơi khát, anh bước ra tủ lạnh lấy một chai nước mát, đồng thời cũng muốn mang cho Diệp Tiểu Thi một hộp ở nhiệt độ thường, anh chọn sữa xong liền đi về phía phòng Diệp Tiểu Thi và gõ cửa.
Trong phòng không có ai trả lời, nhưng anh nghĩ chắc cô chưa ngủ nhanh tới vậy, lẽ nào cô ra ngoài ban công?
Lam Ca đẩy cửa bước vào, trên giường không thấy bóng dáng Diệp Tiểu Thi đâu cả, tuy nhiên anh nghe thấy trong nhà tắm có tiếng động, anh lập tức nghĩ tới việc chân cô bị thương, tưởng cô đi đánh răng rửa mặt, anh lo lắng đặt sữa xuống, kéo cửa phòng nhà tắm bước vào.
Diệp Tiểu Thi vừa đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau người, cô chuẩn bị lấy áo tắm đang treo thì bất ngờ cửa bị mở từ bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...