Cùng lúc đó, họ nghe thấy tiếng nổ lớn ngoài mặt biển. Đột nhiên trên bầu trời đầy sao xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ, đẹp đẽ mà chói lóa giống như một bữa tiệc, bắn lên liên tục không dứt.
Ánh sánh của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt với nụ cười đầy hạnh phúc của Trình Ly Nguyệt. Cô cười ngọt ngào, nắm chặt tay người đàn ông, bắt đầu tiến lên lễ đài. Đây là nơi tuyệt vời nhất để ngắm pháo hoa. Trình Ly Nguyệt xúc động, khóe mắt dưng dưng ngấn lệ, cô dựa vào lòng người đàn ông của mình, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời pháo hoa đầy lãng mạn này.
Bên cạnh, Cung Muội Muội, ba mẹ và ba đứa nhỏ cũng cùng nhau ngắm pháo hoa. Cung Vũ Trạch rất vui vẻ, nó đang được chứng kiến tình yêu đẹp đẽ của ba mẹ mình.
Đêm nay khách du lịch của thôn Độ Giả cũng đang thưởng thức màn pháo hoa đầy bất ngờ này. Họ dường như cảm giác được mình đang là nhân chứng cho một tình yêu đẹp, thật ngưỡng mộ người con gái đó. Có thể khiến người yêu mình tạo ra một màn tỏ tình dày công như vậy, thật là một điều hạnh phúc.
Cung Dạ Tiêu lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của Trình Ly Nguyệt. Trình Ly Nguyệt súc động, mỉm cười nói: “Cũng sắp kết hôn rồi còn bày ra màn đeo nhẫn này nữa?”
“Chỉ cần có thể làm em vui, em thích, sau này mỗi ngày lễ anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn kim cương.” Cung Dạ Tiêu không quan tâm những thứ này.
Ngón tay mảnh khảnh của Trình Ly Nguyệt được đeo lên chiếc nhẫn kim cương với thiết kế độc đáo, cũng giống như trái tim cô đã bị người đàn ông này chiếm lấy. Cô nghĩ cả đời này sẽ không thoát khỏi người đàn ông này.
“Mẹ ơi...” Phía sau có tiếng trẻ con đang gọi.
Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cùng quay lại, nhìn phía sau là một cô bé mặc váy công chúa màu hồng, đang lon ton về phía họ. Bạn nhỏ Cung Vũ Trạch một thân quần tây áo sơ mi trắng đẹp trai đang theo sau bảo vệ cho em gái, tiến thẳng đến trước mặt ba mẹ mình. Trình Ly Nguyệt ôm con gái vào lòng, còn Cung Vũ Trạch đang đứng bên cạnh ba, một gia đình hạnh phúc.
Từ ngày mai, họ sẽ bắt đầu chụp ảnh cưới.
Trong nước.
Diệp Tiểu Thi ở biệt thự với Lam Ca cả đêm. Cô định về nhà mang vài bộ quần áo đến, bởi vì phải chăm sóc vết thương cho Lam Ca nên nên vẫn phải ở lại đây vài ngày.
Lam Ca nghe thấy cô muốn về lấy đồ thì liền kêu vệ sĩ đưa cô về, giờ hắn đang bị thương ở đầu nên không thể đưa cô về được.
Diệp Tiểu Thi ngồi xe của vệ sĩ về khu trọ. Vệ sĩ đỗ xe bên lề đường chờ cô. Diệp Tiểu Thi xuống xe, đi thẳng vào khu trọ của cô, vừa hay gặp phải chủ nhà, bà ta tức giận nhìn cô: “Diệp Tiểu Thi, cô để người ta đánh nhau trong nhà tôi thế à, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô nói tôi phải làm sao hả? Dù sao phòng cô đến cuối tháng cũng hết hạn rồi, cô mau thu dọn đồ đạc chuyển đi đi! Tôi không cho các người thuê nữa đâu.”
“Cháu xin lỗi.” Diệp Tiểu Thi cúi đầu xin lỗi bà chủ nhà, bà ta không khỏi hừ một tiếng: “Cũng không biết bạn cùng phòng cô làm cái gì, buổi tối thì ra ngoài làm, ngày thì ngủ, thanh niên phải biết chừng mực chút chứ.”
Diệp Tiểu Thi đỏ mặt cười gượng, không nói gì vội vàng lên phòng thu dọn đồ đạc, phía sau vẫn nghe thấy bác chủ nhà đang nói: “May mà bạn cô đền tiền, không thì tôi đã vứt hết đồ đạc của các người ra khỏi phòng rồi.”
Diệp Tiểu Thi vội vàng lên phòng. Cửa phòng đã đổi khóa mới, còn chìa khóa thì cô vừa lấy từ vệ sĩ. Cô nghe thấy có tiếng người đang đi xuống, liền quay đầu lại, nào ngờ đụng phải cô gái đang đi xuống.
Người đang đi xuống chính là Lý Nhã, cô ta cũng về thu dọn đồ đạc. Vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Thi, cô ta liền lớn tiếng dọa người, tức giận hỏi: “Tiểu Thi, cô bị làm sao vậy? Tôi chỉ đi có vài ngày, cô liền thay khóa mới?”
Diệp Tiểu Thi run lên một cái, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ta mà nói: “Tớ không thay khóa, chẳng qua lúc trước cửa phòng bị hỏng nên thay lại cửa thôi.”
Lý Nhã vô lý không chịu thua, cười lạnh: “Cô lừa ai chứ! Chắc cô vẫn ôm hận vì lúc trước tôi đóng giả cô nên mới muốn đuổi tôi ra khỏi đây chứ gì!”
Diệp Tiểu Thi thấy cô ta tự nhiên nhắc tới chuyện này, liền sầm mặt nói: “Sao cậu lại làm như vậy? Cậu biết rõ người Lam Ca muốn tìm là tớ, vậy mà cậu lại dám giả dạng tớ?”
“Đương nhiên vì anh ta vừa đẹp trai lại vừa có tiền rồi! Người đàn ông như vậy đi đâu mới tìm được chứ? Diệp Tiểu Thi, đừng nghĩ mình cao thượng, nghĩ tôi độc ác như vậy. Nếu cô là tôi có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy thôi.” Lý Nhã nói đầy lý lẽ.
Bây giờ Diệp Tiểu Thi mới biết người chị em bao năm nay của mình sau khi trở mặt lại có bộ mặt như vậy. Cô rất thất vọng, cũng rất buồn: “Tớ sẽ không như vậy, giả mạo người khác có gì tốt chứ!”
“Đó là do cô may mắn hơn tôi, ông trời thiên vị cô, sau khi ông cô mất, còn cho cô một món quà lớn như vậy.”
Lúc Diệp Tiêu Thi nhìn thấy sự đố kị trong mắt của Lý Nhã, cô thở dài một hơi: “Tớ rất may mắn sao? Rời xa ba mẹ từ nhỏ, được ông nội một tay nuôi lớn, còn ba mẹ cậu vẫn khỏe mạnh, cậu chỉ cần đồng ý thay đổi, cậu còn may mắn hơn tôi rất nhiều.”
“Thôi đi! Nhà tôi nghèo, tôi lại không muốn thua kém ai, không giống cô, có công việc tốt, còn được người đàn ông tốt như Lam Ca đến tìm. Tôi vẫn luôn ghen tị, ngưỡng mộ cô, ông trời thật bất công.” Lý Nhã cười lạnh, đầy tự giễu.
Diệp Tiểu Thi không muốn nói nhiều những điều này với cô ta nữa, liền nói: “Chúng ta phải trả phòng, chủ nhà không muốn tiếp tục cho chúng ta thuê nữa, tháng sau cậu cũng dọn đồ đi đi!”
Lý Nhã kinh ngạc, nghi ngờ nhìn cô: “Thế cô ở đâu?”
Diệp Tiểu Thi nói: “Tôi tạm thời ở nhà của Lam Ca.”
Mặt Lý Nhã biến sắc, xem ra, cuộc đời tươi đẹp của Diệp Tiểu Thi đến rồi, cô sẽ nhanh chóng là vợ của Lam Ca, trở thành bà chủ của một vùng, một phu nhân quyền quý.
Thứ cô sắp đoạt được, bây giờ bị Diệp Tiểu Thi danh chính ngôn thuận cướp đi. Diệp Tiểu Thi đã có Lam Ca làm chỗ dựa, còn cô, tương lai sẽ đi đâu về đâu cũng không biết, nhưng cô không cam tâm, trong đầu hiện lên một tia độc ác.
“Tiểu Thi, Lam Ca vừa đẹp trai lại vừa có tiền, cô thật hạnh phúc! Hơn nữa, tôi còn biết anh ấy là một người đàn ông luôn dịu dàng quan tâm chăm sóc phụ nữ. Mặc dù chỉ ở cùng anh ấy có vài ngày, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc.” Lý Nhã ám muội nói.
Lúc này Diệp Tiểu Thi đứng bên cửa, tay đang cầm chìa khóa bỗng ngừng một lát. Cô quay đầu nhìn Lý Nhã đang dựa vào tường: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Lúc này Lý Nhã cũng hận Lam Ca, lần trước lấy một tỷ ra để đùa giỡn cô ta. Bây giờ thẻ vẫn ở bên người cô, nhưng tiền trong thẻ lại chỉ có thể nhìn mà không tiêu được, thật khiến cô ta phát điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...