Sự việc xảy ra trên đường Tân Giang lập tức được khống chế, sau khi Tịch Phong Hàn tổ chức họp báo khiến lòng dân an định, chỉ lấy lí do là một chiếc xe hàng phát nổ không rõ nguyên do để vụ việc lắng chìm.
Đọc được tin tức này trên báo chí, người thân của Tịch Phong Hàn lập tức gọi điện cho anh, để mẹ anh không phải lo lắng, Tịch Phong Hàn đành phải nói dối bà rằng mình không có trong đoàn xe, vẫn luôn ở phòng làm việc.
Một giờ sau khi sự việc xảy ra, Trình Ly Nguyệt cũng lo lắng gọi điện cho anh, Tịch Phong Hàn cũng nói dối cô.
Sau khi họp báo, vào khoảng tám giờ tối, việc đầu tiên Tịch Phong Hàn cần làm là lập tức để thuộc hạ phối hợp với một đội cứu hộ tìm kiếm ở nơi Hỏa Hỏa nhảy sông, cho dù biết rằng đã muộn như anh vẫn hi vọng thi thể của cô không bị chui vào bụng cá, hơn nữa có thể tìm một nơi mộ địa để an táng cho cô.
Bảy tám chiếc tàu cứu hộ bật đèn tìm kiếm bên bờ sông, chỉ có điều bận rộn suốt một đêm nhưng vẫn không hề có tin tức gì, mặt sông cũng không có thi thể của cô nổi lên.
Đêm nay, Tịch Phong Hàn thức trắng đêm, anh không ngừng nhận được tin thuộc hạ báo về, không tìm được.
Điều này khiến trái tim anh trùng xuống, việc duy nhất anh có thể làm là cho cô một nơi an táng, song lẽ nào cô không muốn để anh tìm thấy cô?
Cũng giống như lúc cô cận kề cái chết vẫn cố gắng vùng ra khỏi vòng tay anh một mình đối diện với cái chết.
Năm giờ sáng, Tịch Phong Hàn ngồi trên sofa, hai mắt đỏ sọng toàn tia máu, anh cứ ngồi như vậy suốt một đêm, trong đầu toàn là những hình ảnh cuộc sống của anh và cô trong căn phòng này và nụ cười trước khi cô chết.
Anh vốn không định nổ súng nhưng cô giơ tay lên, mất đi hai vệ sĩ cộng thêm thân phận của cô khiến anh vô cùng phẫn nộ, vì thế khoảnh khắc ấy anh đã nổ súng, vốn dĩ anh đã nhằm vào ngực cô nhưng cuối cùng khi nổ súng anh đã bắn chệch đi, chỉ bắn vào xương bả vai của co.
Có điều súng của cô không nhắm vào anh mà là vào đồng bọn của cô, cô bắn chết đồng bọn của mình chỉ vì muốn bảo vệ anh.
Còn đạn của anh lại vô tình xuyên qua người cô.
Trong đầu Tịch Phong Hàn vẫn vang lên âm thanh phát súng đó, vô cùng rõ ràng như thể nghe được tiếng đạn xuyên qua người, đi qua phía dưới xương quai xanh xinh đẹp của cô, vai cô quá mỏng manh vì thế đạn bay thẳng qua, tạo thành một lỗ máu.
Tịch Phong Hàn nhắm mắt lại sau đó lại mở choàng ra, anh như thể cảm nhận được nụ cười của cô đang ở trước mặt, anh mở mắt muốn tìm kiếm, muốn biết cô có ở trong căn phòng này hay không.
Đáng tiếc anh chỉ nhìn thấy không khí lạnh lẽo, và căn phòng tĩnh lặng.
Anh phải đối mặt với sự thực này, người con gái đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở về nữa.
Sáng sớm, trợ lý gõ cửa phòng bước vào thì thấy người đàn ông gương mặt tiều tụy, hai mắt đỏ sọng ngồi trên sofa, anh kinh ngạc: "Tịch thiếu, anh chưa ngủ sao? Anh có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Tịch Phong Hàn đưa tay bóp trán, giọng nói khàn khàn hỏi: "Có tin tức gì chưa?"
"Vẫn chưa có tin gì cả, người của đội tìm kiếm nói rằng nước sông chảy khá siết, có lẽ thi thể của Tiểu Liễu tiểu thư đã bị đẩy xuống hạ du rồi."
Tịch Phong Hàn hít một hơi thật sâu: "Vậy hãy phái người tới hạ du tìm, bằng mọi giá phải tìm được cô ấy."
"Vâng, tôi đã giao phó xuống dưới rồi, mọi thi thể tìm được sẽ đều kiểm tra, xem có phải Tiểu Liễu tiểu thư hay không."
Tịch Phong Hàn cắn môi, nghe tới hai từ thi thể sắc mặt anh dường như càng thêm lạnh lùng.
Trợ lí lập tức không dám nhắc tới sự việc này nữa, chuyển sang vấn đề khác: "Tịch thiếu, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, đại lễ kế vị của anh sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, anh hãy lấy quốc sự làm trọng."
Tịch Phong Hàn khẽ thở dài một hơi, anh đứng dậy nói: "Đi thôi, tới phủ tổng thống."
"Anh không nghỉ ngơi một lát sao?"
"Không cần!" Tịch Phong Hàn không thể chợp mắt, khi nhắm mắt lại anh sẽ lại thấy bóng dáng của Hỏa Hỏa, anh lo sợ trong mơ mình sẽ lại mơ thấy cô chết đi, như thế sẽ khiến trái tim anh càng thêm đau đớn.
Trong căn hộ của Cung Dạ Tiêu.
Trình Ly Nguyệt mở mắt ra, một đêm ngon giấc khiến da cô càng trở lên mịn màng mềm mại, như thể càng sống càng trẻ ra. Cô thấy người đàn ông bên cạnh đã dậy, cô mỉm cười, tựa lưng vào gối, cúi đầu nhìn bụng đã nhô cao của mình như thể bên trong có một con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, cô bật cười, em bé cũng tỉnh dậy theo cô.
Tình Ly Nguyệt bước ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng nấu bữa sáng trong phòng bếp, cô mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết đó là ai, cô khẽ thắt lại dây áo ngủ.
Bước vào bếp thì thấy anh đang chiên trứng và hâm sữa, cô đưa tay khẽ ôm lấy eo anh từ sau lưng, gương mặt nhỏ nhắn dựa vào lưng anh hạnh phúc.
"Xong ngay đây, em đợi thêm một lát nhé." Cung Dạ Tiêu ngoảnh đầu mỉm cười, bậc đế vương trong thương trường cam tâm tình nguyệt trở thành người chồng bếp núc.
Trình Ly Nguyệt gật đầu, Cung Dạ Tiêu giúp cô rót một ly sữa nóng đưa tới trước mặt cô: "Uống cốc sữa trước đi."
Trình Ly Nguyệt hạnh phúc đón lấy, ngửi hương sữa thơm lại nhìn gương mặt tuấn tú của anh cùng tài nấu ăn điêu luyện, còn điều gì cảm động hơn thời khắc này?
Trình Ly Nguyệt cầm cốc sữa ra ban công, ánh mặt trời chiếu lên cây bonsai, cô thư thái ngồi xuống sofa, an tâm làm một bà bầu hạnh phúc.
Trình Ly Nguyệt chậm rãi thưởng thức sữa tươi, một lát sau Cung Dạ Tiêu mang bữa sáng của họ tới, anh rất biết cách phối hợp dinh dưỡng, có bánh bao, trứng chần nước sôi, salad hoa quả, còn có cả nước trai cây tươi.
Anh cởi chiếc tạp dề màu xám ra, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đĩa định đút cho cô ăn.
Trình Ly Nguyệt bật cười đón lấy: "Em tự làm được, em chưa tới mức phải bắt anh phục vụ như vậy!"
"Anh tình nguyện phục vụ em." Cung Dạ Tiêu ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn cô.
"Em biết." Trình Ly Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, anh đối xử tốt với cô, cô đã ghi khắc sâu trong linh hồn.
Cung Dạ Tiêu giơ tay đặt nhẹ lên bụng cô: "Công chúa của ba mẹ dậy chưa nào?"
"Vâng! Con dậy cùng em rồi."
"Để ba nghe thử xem." Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúi người ghé tai lên bụng cô, nghe nhịp tim của con gái.
Nghĩ tới việc chỉ còn mấy tháng nữa là anh sẽ có thêm một cô con gái xinh đẹp, Cung Dạ Tiêu lại vô cùng mong chờ, mặc dù đã có con trai nhưng không biết tại sao trong thâm tâm anh vẫn muốn có một đứa con gái, muốn có một cô con gái mềm mại đáng yêu, anh rất nóng lòng muốn cưng chiều con gái.
Trình Ly Nguyệt để mặc anh nghe, cô bất giác thở dài: "Em nhớ con rồi!"
"Em yên tâm! Cứ để con chơi ở đó, cũng nên rèn luyện con rồi." Cung Dạ Tiêu vô cùng yên tâm về con, hơn nữa đã có suy nghĩ về việc huấn luyện, anh muốn bồi dưỡng con thành một người đàn ông thực sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...