Sắc mặt Trình Ly Nguyệt bỗng trở nên u ám, đương nhiên cô biết Trần Hà muốn nói chuyện gì. Cô không nhịn được mà cảnh cáo: “Trần Hà, tôi cảnh cáo bà, tôi đã chọn quên đi những chuyện trước kia rồi, nếu bà còn nhắc lại thì tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu.”
“Ôi! Cô dám làm mà không dám để tôi nhắc lại chút chuyện cũ à! Con người làm gì thì ông trời đều nhìn thấy hết đấy.” Trần Hà trở nên đắc ý, khó khăn lắm bà ta mới có cơ hội gặp lại Trình Ly Nguyệt, mà hiện tại, Trình Ly Nguyệt còn quyến rũ con trai bà ta khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Trình Ly Nguyệt cắn môi nói: “Năm đó là lỗi lầm của ai, bà còn mặt mũi mà nói sao?”
“Đương nhiên là lỗi của cô rồi.” Trần Hà còn có ý định chia rẽ Trình Ly Nguyệt và vị phu nhân này, bà ta cho rằng Trình Ly Nguyệt và vị phu nhân nhìn có vẻ rất không tầm thường này chỉ là bạn bè mà thôi.
“Ly Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tịch phu nhân có chút lo lắng, chẳng lẽ trước kia Trình Ly Nguyệt đã từng làm chuyện sai lầm gì sao?
“Phu nhân, để tôi nói cho bà biết nhé! Trước kia cô ta là con dâu của tôi, kết hôn với con trai tôi chưa được nửa năm đã ngoại tình rồi sinh con cho người khác. Bà nói xem, loại chuyện như vậy, người làm mẹ chồng như tôi đây có thể nuốt trôi cục tức này không?” Trần Hà nói giống như bà ta mới là người bị hại vậy.
“Trần Hà, bà đừng có mà không biết xấu hổ, các người cướp mất mười lăm phần trăm cổ phần trong tay tôi, vì sao bà không nói đến?” Trình Ly Nguyệt đã có thể bình tĩnh mà đối mặt với chuyện này.
Cô bỗng nhiên cảm thấy ông trời đã sắp đặt cho cô gặp gỡ Cung Dạ Tiêu, bây giờ cô có thể nhẫn nhịn sự việc năm đó.
Còn người nhà họ Lục, hết người này đến người khác nhắc lại chuyện này. Cô thật hận độ mặt dày của bọn họ, đúng là đã thay đổi tam quan của cô hết lần này đến lần khác, khiến cô không thể không mạnh mẽ phản bác lại.
“Đó là cô tự nguyện giao cho con trai tôi, điều đó còn viết rõ trên giấy trắng mực đen. Trong đơn ly hôn, cô cũng tự nguyện tay trắng ra đi, điều này không phải đã chứng tỏ năm đó cô có điều gì khuất tất trong lòng sao? Cô đúng là loại người khốn nạn có mẹ mà không được mẹ dạy dỗ tử tế.” Trần Hà càng nói càng trở nên đắc ý.
Sắc mặt Trình Ly Nguyệt lập tức trở nên rất khó coi, câu nói này đã đâm vào nơi giận dữ nhất trong lòng cô. Ban đầu cô đứng cách Trần Hà mấy mét, lúc bà ta nói xong, còn bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc. Trình Ly Nguyệt bước lên, mạnh mẽ giáng cho bà ta một cái bạt tai.
Tịch phu nhân còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy con gái mạnh mẽ giáng một cái bạt tai lên mặt người phụ nữ kia.
Bên cạnh Tịch phu nhân có hai bảo mẫu, bên ngoài còn có vệ sĩ, đương nhiên Trình Ly Nguyệt không sợ Trần Hà, vì vậy cô đã dồn hết sức lực vào cái tát này mà không chút sợ hãi nào.
Trần Hà ôm mặt: “Cô... cô dám đánh tôi.”
“Bà thử mắng một câu nữa xem.” Có lẽ lúc này khí thế của Trình Ly Nguyệt quá lớn, khiến Trần Hà nhất thời không kịp phản ứng. Lúc bà ta hoàn hồn lại, lập tức có hai người phụ nữ trung niên đứng chắn trước mặt bà ta và Trình Ly Nguyệt.
“Các người là ai?” Trần Hà lập tức nổi giận gào lên, sau đó bà ta định đánh trả lại Trình Ly Nguyệt.
“Ly Nguyệt, con không sao chứ! Đánh có đau tay không con?” Tịch phu nhân cuống quít cầm tay cô lên xem, chỉ sợ cô đánh đau tay mình.
“Mẹ, con không sao.” Trình Ly Nguyệt mỉm cười.
Trần Hà đang vật lộn với hai bảo mẫu, bất chợt nghe thấy cách xưng hô của Trình Ly Nguyệt và vị phu nhân kia, bà ta trợn trừng mắt: “Cái gì? Bà là mẹ cô ta?”
Tịch phu nhân vừa rồi cũng nghe thấy bà ta mắng chửi những lời rất khó nghe. Bà lập tức nghiêm mặt nói: “Không sai, tôi là mẹ của nó, vị phu nhân này, phiền bà về sau không được sỉ nhục con gái tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với bà đâu.”
Đời này Trần Hà làm dâu nhà họ Lục, cuộc sống vô cùng thuận lợi vẻ vang, lại sinh một đứa con trai có tiền đồ, bà ta cảm thấy trên đời này bà ta chẳng sợ bất cứ người nào. Lúc này, bà ta nghe thấy lời cảnh cáo của Tịch phu nhân thì lập tức cười lạnh: “Ôi! Con gái của bà à! Sao tôi lại nghe nói mẹ cô ta đã bỏ rơi cô ta từ nhỏ rồi nhỉ? Còn bà từ đâu chui ra vậy?”
“Bà ăn nói cho tử tế.” Bảo mẫu lập tức cảnh cáo.
Lúc này Trần Hà không còn sợ gì cả, cái tát của Trình Ly Nguyệt đã đánh bay lý trí của bà ta. Vả lại, bà ta vô cùng giận dữ vì bị một đứa bề dưới tát tai, đúng là quá hỗn láo rồi.
“Các người là cái thá gì, dám ở đây dạy dỗ tôi.” Trần Hà mắng một tiếng, đồng thời tức giận đẩy một bảo mẫu đang chắn trước mặt ra: “Cút ra, đừng để tôi chướng mắt.”
“Bà ấy là phu nhân tôn quý của chúng tôi, bà không được nhục mạ bà ấy.” Bảo mẫu không tránh đường.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh hóng chuyện cũng lập tức đến khuyên giải: “Lục phu nhân, phu nhân bớt giận! Chúng tôi lập tức mang đồ phu nhân muốn ra.”
“Các người cảm thấy hôm nay tôi còn có tâm trạng thử quần áo sao?” Trần Hà trút giận lên người nhân viên phục vụ.
Tịch phu nhân nhíu mày, bà cảm thấy rất bực mình với hạng người chua ngoa như người đàn bà này.
“Dạ... tôi xin lỗi.” Nhân viên phục vụ không hề muốn đắc tội với bà ta, vì Trần Hà chính là khách quý của cửa hàng bọn họ, năm nào cũng đến đây đặt may quần áo!
Còn vị Tịch phu nhân đã lâu không ghé đến lại rất xa lạ với bọn họ.
Trần Hà nhìn Trình Ly Nguyệt: “Đúng là mẹ nào con nấy, tôi thấy mẹ cô cũng không phải loại người tốt đẹp gì.”
Trần Hà vừa dứt lời, đừng nói Trình Ly Nguyệt muốn tát bà ta, đến một bảo mẫu cũng không thể nhịn nổi nữa mà tát bà ta một cái, còn đánh vào đúng chỗ Trình Ly Nguyệt vừa đánh trên mặt bà ta. Trần Hà lập tức kêu ré lên, bị đánh cho gẫy răng chảy máu.
Lần này, tất cả mọi người đều kinh hãi, còn Trình Ly Nguyệt chỉ muốn nói rằng đánh hay lắm.
Tịch phu nhân cũng không ngăn bảo mẫu của mình lại, còn một số nhân viên phục vụ đã vội vàng mời chủ tiệm đến. Bọn họ thật sự không thể ứng phó nổi chuyện này.
Chủ tiệm là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, rất biết cách đối nhân xử thế. Lúc bà ta vừa bước vào cửa, vừa nhìn thấy Tịch phu nhân đang đứng trong đại sảnh, bà ta lập tức cung kính đi đến: “Ôi! Phu nhân, lâu lắm bà không đến đây rồi.”
“Đúng, dạo này cũng ít ghé thăm.” Tịch phu nhân khách sáo gật đầu.
Chủ tiệm nhìn thấy Trần Hà bị đánh cho hộc máu mồm, bà ta lập tức kinh ngạc nói với nhân viên phục vụ: “Lấy khăn giấy cho Lục phu nhân đi!”
Trần Hà giận dữ chỉ vào chủ tiệm mắng: “Bà chủ, cửa hàng của cô là chỗ nào vậy hả! Sao hạng người nào cũng có thể đón vào, tôi sẽ khiếu nại cô.”
“Rốt cuộc là người nào đã đánh bà vậy!” Chủ cửa hàng chỉ biết có chuyện xảy ra, nhân viên cũng không nói cụ thể cho bà ta biết.
Trần Hà lập tức chỉ tay vào Trình Ly Nguyệt và Tịch phu nhân: “Là bọn họ!”
Bà chủ ngạc nhiên, Tịch phu nhân là một người dễ tính, lại có tu dưỡng nhất mà bà ta từng gặp, sao có thể đánh người chứ? Hơn nữa, với thân phận tôn quý của bà ấy, chắc chắn không phải bà ấy tự mình ra tay đánh người.
Bà chủ lập tức đi đến bên cạnh Tịch phu nhân: “Tịch phu nhân, trước tiên mời bà vào phòng làm việc của tôi ngồi đợi một lát, tôi xử lý xong chuyện ở đây rồi vào gặp bà được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...