"Vừa rồi không phải em nói khi đó mẹ em bị mất trí sao?"
"Đúng vậy! Nhưng sau mẹ lại nhớ lại rồi, tại sao không tới tìm em?"
"Hoàng gia có nhiều điều cấm kị huống hồ bà lại là công chúa, cho dù bà có con gái ở bên ngoài thì cũng không thể dẫn em về, em phải hiểu cho thân phận của bà." Cung Dạ Tiêu an ủi.
Trình Ly Nguyệt mắt đỏ hoe, khi còn nhỏ cô quá khao khát tình mẹ, nhìn những người bạn nhỏ khác đi học có mẹ đưa đón, còn cô chỉ có lái xe, ba thì bận tới mức hàng ngày đều không đưa đón cô được vì thế tuổi thơ của cô khá là cô độc.
Cung Dạ Tiêu nhìn vẻ mặt lúc này của cô là biết khi còn nhỏ cô rất thiếu thốn tình cảm, anh vươn tay ôm cô vào lòng: "Yên tâm, sau này có anh yêu em."
Trình Ly Nguyệt gục vào lòng anh, cô biết, có anh yêu cô, có anh trai Tịch Phong Hàn, lại có người nhà họ Cung, bây giờ còn có cả mẹ, người mà cô muốn gặp nhất, họ đều rất yêu cô.
Về tới xe cô, vệ sĩ liền rời đi, Cung Dạ Tiêu liền nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều: "Chúng ta về đón Tiểu Trạch tới nhà họ Tịch thôi!"
"Vâng! Được thôi, em biết địa chỉ." Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Cậu nhóc đã được đón về dinh thực, lúc này đang chơi đĩa bay với Quả Bóng trên bãi cỏ, cậu đã huấn luyện Quả Bóng thành chuyên gia đĩa bay, bất luận là bay bao xa Quả Bóng cũng có thể bắt được chuẩn xác.
Trình Ly Nguyệt xuống xe, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, Cung Dạ Tiêu cũng nhìn con trai, nở nụ cười của một người cha.
"Baba, mami..." Cậu nhóc ở chỗ xa thấy họ về liền lập tức vui mừng hào hứng, chạy lại từ xa, Quả Bóng bên cạnh không để ý, vấp vào cậu một cái.
"Tiểu Trạch..." Trình Ly Nguyệt giật mình lo lắng, Cung Dạ Tiêu tuy cũng lo lắng nhưng anh nghĩ, đàn ông con trai, ngã một cái cũng không sao.
Thấy cậu nhóc lảo đảo vấp ngã ra đất, Quả Bóng vừa chạy mấy bước quay đầu lại nhìn thấy cậu bé bị ngã liền kêu lên ăng ẳng, như thể đang xin lỗi.
Tiểu Trạch bật cười vuốt ve cái đầu tròn vo của nó: "Không sao, tao không đau đâu." Nói xong lại nhanh chóng bò dậy.
Một cậu nhóc và một con chó lại tiếp tục chạy.
Trình Vũ Trạch chạy thẳng tới chỗ mẹ, còn Quả Bóng thì hưng phấn chạy vòng quanh Cung Dạ Tiêu, hòng giành lấy tình yêu thương của hai chủ nhân.
Cung Dạ Tiêu đành ngồi xuống, vuốt ve đầu của Quả Bóng, Quả Bóng nheo mắt lại, giấu móng vuốt, tận hưởng sự cưng chiều của ông chủ.
"Tiểu Trạch, con làm xong bài tập chưa?" Trình Ly Nguyệt hỏi, bây giờ cậu bé ngày nào cũng có bài tập về nhà.
"Con làm xong rồi ạ!"
"Ừ, tối nay chúng ta sẽ đi gặp hai người có được không?"
"Hai người? Ai vậy ạ?" Cậu nhóc tò mò hỏi.
"Là bà ngoại và cậu của con." Trình Ly Nguyệt cúi người mỉm cười nói.
Trình Vũ Trạch liền ngẫm nghĩ vài giây, sau đó mừng vui nhảy lên: "Con có bà ngoại và cậu sao? Họ ở đâu?"
"Con sẽ nhanh chóng gặp được họ thôi." Cung Dạ Tiêu xoa đầu cậu bé.
"Yeah!" Cậu nhóc nói xong liền cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Mẹ ơi, áo con bẩn rồi, con đi thay bộ đồ khác."
"Được, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi thay đồ, nhân tiện nói với ông bà nội con một tiếng." Trình Ly Nguyệt dắt tay cậu bé đi vào.
Cung Dạ Tiêu ngồi trên bãi cỏ chơi với Quả Bóng, đừng tưởng anh là một tổng tài, lúc này trông cũng giống như một đứa trẻ, luôn tay vuốt ve Quả Bóng, ánh mặt dịu dàng cưng chiều.
Mười phút sau, Trình Ly Nguyệt dắt cậu nhóc ra, nói với người đàn ông đang chơi với chó con: "Đi thôi."
Quả Bóng nghe vậy như thể mình cũng được đi, lập tức ẳng lên một tiếng chạy theo, Cung Dạ Tiêu liền gọi nó lại: "Quả Bóng, đứng lại, mày hãy ngoan ngoãn ở nhà đi."
"Ư..." Quả Bóng đáng thương nhảy lên phản kháng.
Cung Dạ Tiêu lập tức cúi người an ủi nó: "Chúng ta đi nhanh rồi về, mày ở nhà ngoan đấy có biết không?"
Quả Bóng đành phải ủ dột nằm trên mặt đất, cái mũi đen nhánh giận dữ thở hồng hộc, thấy xe của họ đã rời đi, Quả Bóng đành phải chạy vào trong phòng khách.
Trên xe, Trình Ly Nguyệt kiên nhẫn giảng giải cho con về câu chuyện giữa cô và mẹ mình, cậu nhóc nghe xong sống mũi cay cay: "Vậy hồi nhỏ mami rất đáng thương có phải không?"
Trình Ly Nguyệt mỉm cười, không hiểu tại sao khi con trai hỏi về vấn đề này cô thấy lòng mình trào dâng dũng khí, bây giờ cô nhất định phải trở thành một người mẹ kiên cường.
Như vậy cũng là một kiểu tự tin trước con.
"Mami... sau này con sẽ đổi xử thật tốt với mẹ." Cậu nhóc ôm lấy cô, đôi mắt to tròn chớp chớp, nói rất nghiêm túc.
"Được! Mami biết rồi." Trình Ly Nguyệt cúi đầu, thơm lên đầu cậu bé. Khi con còn rất nhỏ đã hiểu chuyện và thương mẹ, không có chuyện gì cũng sẽ ôm mẹ nói sẽ đối xử tốt với mẹ.
Nghe con nói vậy sao cô lại không vui chứ?
Cung Dạ Tiêu lái xe nhìn hai mẹ con qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh thoáng nụ cười.
Trình Ly Nguyệt chỉ đường, xe của Cung Dạ Tiêu chậm rãi đậu trước cửa nhà họ Tịch, Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại gọi vào số của Tịch Phong Hàn.
"Alo, mọi người đến chưa?" Đầu bên kia là giọng của Tịch Phong Hàn vọng tới.
"Rồi! Chúng em đang ở bên ngoài." Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng.
"Được rồi, anh ra mở cửa liền."
Ngắt điện thoại, Trình Ly Nguyệt có phần lo lắng, cô không biết mẹ mình trông như thế nào, lần trước cô đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bà, và cơ duyên trùng hợp vậy đó, nếu lần trước người cô gặp là mẹ, vậy thì nói không chừng mẹ sẽ không nhận ra cô.
Nghĩ tới cảnh đó cô lại cảm thấy xót xa. Hai mẹ con phải xa cách đã là bi kịch rồi, nếu như có thể gặp gỡ trong vô vàn người, như thế là vô cùng có duyên.
Cung Dạ Tiêu mở cửa sau để hai mẹ con họ xuống xe, anh không dắt cậu nhóc mà ngược lại ôm Trình Ly Nguyệt: "Đừng lo lắng, mẹ em nhất định sẽ thích em."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô không lo lắng chỉ là hơi buồn.
Lúc này, cửa lớn mở ra, Tịch Phong Hàn đứng sau cánh cửa, anh nhìn thấy gia đình ba người ở bên ngoài liền lập tức chú ý tới cậu bé, một cậu bé thật đáng yêu, dễ thương.
“Chào cậu đi con." Cung Dạ Tiêu nói với cậu nhóc.
Cậu nhóc lập tức lễ phép gọi: "Con chào cậu!"
Tịch Phong Hàn lập tức bước tới dắt tay cậu bé: "Chào con, con tên là gì?"
"Con tên là Tiểu Trạch."
"Tiểu Trạch, lại đây, cậu dắt con." Tịch Phong Hàn dắt cậu bé đi về phía trước.
Sau lưng, Cung Dạ Tiêu dắt Trình Ly Nguyệt, lại tới nơi này, trong lòng Trình Ly Nguyệt vô cùng cảm khái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...