Giản Vân đắc ý
Lúc Thẩm Quân Dao rời khỏi phòng làm việc của Lục Tuấn Hiên, anh ta chạy theo đe dọa, "Nếu không ký tên ly hôn, ngay bây giờ tôi sẽ làm sụp đổ công ty nhà họ Thẩm của cô, để nhà họ Thẩm các người nợ nần chồng chất."
Kiểu đe dọa này, Thẩm Quân Dao không biết rằng cách đây 4 năm Trình Li Nguyệt cũng từng được nghe. Còn lúc này, cô cũng cảm thấy sợ hãi, không dám quay đầu lại mà nhanh chân bước vội.
Cô ôm má. Lúc này cô muốn khóc nhưng cũng chẳng có nước mắt, chỉ có nỗi thù hận, nỗi thù hận vô tận
Lục Tuấn Hiên đã dồn cô vào bước đường cùng
Cứ tưởng có thể níu kéo con tim của anh ta, chẳng ngờ lại gặp phải một kẻ vô tình tuyệt nghĩa như Lục Tuấn Hiên. Thẩm Quân Dao mệt mỏi dựa vào thang máy, sắc mặt tái nhợt.
Khi bước ra khỏi thang máy, đúng lúc có người bước vào. Người này nhìn Thẩm Quân Dao, thấy vệt tay in trên má cô, lập tức cười châm chọc, “Cô Thẩm đi cẩn thận nhé.”
Bà Lục, cô còn chẳng được gọi nhữ thế nữa.
Lúc này Thẩm Quân Dao chẳng còn sức mà nhìn. Cô che mặt hồi bỏ đi.
Phía trước phát ra một tiếng cười lớn.
“Còn tự cho mình là bà Lục, cô ta cũng xứng”
“Đúng thế. Vậy mà nhìn cô ấy vẫn còn đắc ý lắm”
Buổi chiều, Linda đưa cho Trình Li Nguyệt hai tấm vé vào cửa triển lãm đá quý, bảo cô ấy 3 ngày sau tới Pháp xem triển lãm đá quý hàng đầu thế giới. Tại đó một nhà thiết kế như cô có thể tìm thấy cảm hứng mới.
Trình Li Nguyệt gọi điện thoại để hẹn Cung Muội Muội. Chiều ngày mai hai người sẽ xuất phát. Lần này họ dự tính ở đó 3 ngày. Phụ nữ bao giờ chả cần nhiều thời gian hơn.
Giản Vân trong lòng vô cùng bực bội. Tại sao Trình Li Nguyệt và Tịch Phong Hàn hẹn hò nhau mà không khiến Cung Dạ Tiêu khó chịu. Vì sao Cung Dạ Tiêu lại không ghen. Ngược lại còn thấy Trình Li Nguyệt lúc nào cũng vui vẻ trong công ty. Rõ ràng Cung Dạ Tiêu chẳng có giận dỗi gì cô ta.
Giản Vân là một người biết chịu đựng, nhưng cũng mạnh mẽ. Cho dù cô ấy có oán hận nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn vì ý đồ của mình. Cô gọi trợ lý mang cafe tới, trong đó 1 cốc cô mang tới gõ cửa phòng Trình Li Nguyệt.
Trình Li Nguyệt đang tìm hiểu thông tin liên quan tới triển lãm. Nhìn thấy Giản Vân đi vào, cô không nói gì, đợi Giản Vân mở lời trước.
Giản Vân nhìn cô cười, “Li Nguyệt, xin lỗi cô. Là tôi nhỏ nhen quá. Cô đừng để tâm, tôi tới để nói lời xin lỗi cô.”
Trình Li Nguyệt thực ra cũng không quá tức giận, cô đáp lời một cách điềm tĩnh, “Cùng là đồng nghiệp, tôi chẳng để tâm đâu”. Nói xong, Trình Li Nguyệt cũng nói thẳng, “Hôm đó tôi gặp anh Tịch, không phải là không muốn đưa cô đi cùng, mà là do anh Tịch nói trước là chỉ gặp mình tôi.”
Khuôn mặt Giản Vân lúc này hơi đỏ, cảm thấy khó xử, “Anh ấy nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy.! Vì thế tôi đành phải nói dối cô là đi gặp bạn. Tôi với anh ta cũng chỉ là nói chuyện công việc.” Trình Li Nguyệt nói rõ sự tình.
Giản Vân cho dù đã biết nguyên nhân, nhưng trong lòng cô, Trình Li Nguyệt vẫn chưa hẳn là bạn bè. Cô giấu sự thù hận trong lòng, bên ngoài vẫn cười, “Không sao, tôi không để ý gì đâu. Tôi cũng biết người như anh Tịch quả thật quá giỏi giang. Tôi cơ bản chẳng có cơ hội giao thiệp với anh ta.”
“Giản Vân, cô đừng quá khiêm tốn như vậy. Cô rất xinh đẹp, cũng rất giỏi giang. Cô sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. ” Trình Li Nguyệt an ủi cô ta một tiếng.
Giản Vân hơi ngạc nhiên, đây có phải là lời thật lòng của Trình Li Nguyệt không?
“Thật chứ? Cảm ơn cô.” Giản Vân cười một cách gượng gạo, “Nói thế nghĩa là chúng ta đã giảng hòa, không giận nhau nữa!”
“Tôi vốn đã không giận dỗi gì cô mà.”
“Không phải tôi cố tình nói xấu cô với Cung Dạ Tiêu. Đó chỉ là lời nói khi tôi tức giận. Tôi biết tình cảm của cô với Cung Dạ Tiêu rất tốt. Cô cũng tuyệt đối sẽ không phản bội anh ta đâu.” Giản Vân cũng ngầm có ý tìm hiểu tình cảm của cô ấy với Cung Dạ Tiêu.
Trình Li Nguyệt cười nói “Đúng, tôi sẽ không bao giờ phản bội anh ấy.”
Giản Vân cảm thấy hơi khó thở. Bây giờ cô thực sự đã hiểu rõ con người Trình Li Nguyệt. Quả thật cô ấy là một cô gái thuần khiết, lương thiện. Cô rất ngưỡng mộ vì cô ấy sống thẳng thắn, ứng xử hài hòa. Ai bảo cô ta may mắn chứ? Được người như Cung Dạ Tiêu yêu chiều. Thế nhưng, điều đó không thể thay đổi sự thực là cô ấy là tình địch của mình.
Vì thế, cố vẫn muốn đá văng Trình Li Nguyệt ra khỏi ngành đá quý này.
Chẳng mấy chốc nữa, những việc cô làm sắp bị lộ ra. Tới lúc đó, xem cô ta sống tiếp như thế nào.
“Vậy tôi tiếp tục làm việc đây.” Giản Vân nói “Cô thích cafe chứ.”
“Cảm ơn. ” Trình Li Nguyệt gật đầu. Hôm nay cô không muốn uống. Vì khi không có áp lực, thường cô sẽ ít khi uống gì đó.
Giản Vân quay lại văn phòng, gọi điện thoại cho Hoắc Yên Nhiên, hỏi vội “Cô Hoắc, bên cô khi nào sẽ ra mắt bộ đá quý đó? Tôi lo lắng bên phía hoàng gia cần gấp, chẳng mấy chốc sẽ có thành phẩm.”
“Yên tâm, ngày mai người bạn là minh tinh của tôi sẽ đi thăm chuyên đề hàng năm. Khi đó, tôi sẽ đưa bộ đá quý đó ra.”
“Nhưng mà tin tức nước ngoài làm sao có thể truyền về trong nước được?”
“Cô yên tâm. Tôi đã lo hết mấy tờ báo giải trí trong nước. Họ sẽ đồng loạt đăng bài. Tới lúc đó người bạn minh tinh của tôi sẽ đứng đầu danh sách tìm kiếm, còn lo người của công ty cô không biết hay sao?”
Giản Vân cười lạnh nhạt, “Thế thì để tôi phát hiện ra cho! Tôi từng xem qua bộ đá quý này, tôi lên tiếng là tốt nhất.”
“Được, thế thì để cô lật tẩy cô ta đi! Tin tức sáng ngày mai, tới trưa sẽ được đăng trong nước.”
Giản Vân cảm thấy háo hức, đợi chờ, “Tôi sẽ chờ xem kịch hay”
“Lần này chúng ta sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, không bao giờ thoát khỏi tiếng xấu.” Hoắc Yên Nhiên cũng rất vui.
Trình Li Nguyệt xem tin tức về triển lãm đá quý. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Cô cầm lên xem. Một số máy lại. Cô do dự trong vài giây rồi nghe điện, “Alo, xin chào.”
“Alo, là tôi, Tịch Phong Hàn.” Bên kia đầu dây là một giọng nói trầm ấm, dễ nghe.
“Anh Tịch, xin hỏi có chuyện gì không vậy? ” Trình Li Nguyệt hỏi với thái độ cung kính.
“Cô Trình, tối nay cô có thời gian không? Tôi muốn gặp riêng cô. ”
“Hả? Là chuyện công việc phải không?”
“Vâng, liên quan tới công việc.”
“Tối nay à! Tôi e rằng tôi không có thời gian. Vì tôi còn phải trông con.” Trình Li Nguyệt từ chối, vì cô không muốn gặp riêng người đàn ông nào vào buổi tối.
“Cô có con rồi ư?” Tịch Phong Hàn ngạc nhiên hỏi.
“Vâng! Con trai tôi sắp 4 tuổi rồi. ” Trình Li Nguyệt cười, ai nghe cô ấy bảo có con đều tỏ ra ngạc nhiên. Thật kỳ lạ.
“Không ngờ cô đã kết hôn rồi ư?” Tịch Phong Hàn tò mò hỏi.
Trình Li Nguyệt định nói là đã kết hôn. Thế nhưng cô không có thói quen nói dối, nên đành nói thật, “Tôi chưa.”
“Vậy khi nào cô có thời gian? Tôi muốn gặp cô” Tịch Phong Hàn không từ bỏ ý định.
“Mai tôi đi nước ngoài một chuyến, chắc là phải vài ngày sau thôi.”
“Được! Bao lâu tôi cũng đợi cô”, Tịch Phong Hàn ở đầu dây bên kia cười nhẹ.
Trình Li Nguyệt lúc này bắt đầu thấy đau đầu. Trời ạ! Chẳng lẽ cái anh Tịch Phong Hàn này thích cô thật hay sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...