Nữ quản gia dẫn họ vào trong phòng khách, cười với họ: "Mời ngồi."
"Xin hỏi Tịch phu nhân có ở nhà không?" Giản Vân tò mò hỏi.
"Thật không khéo, hôm nay phu nhân chúng tôi có việc cần phải làm, nhưng cậu chủ chúng tôi có ở nhà! Cậu ấy sẽ ra trò chuyện với hai cô."
Trình Ly Nguyệt và Giản Vân nhìn nhau, cậu chủ? Chẳng lẽ Tịch phu nhân không ra xem bản thiết kế? Chẳng lẽ họ lại đi một chuyến uổng công rồi sao?
Lúc này, có người giúp việc bưng trà lên, Trình Ly Nguyệt và Giản Vân chỉ đành ngồi xuống sofa bằng da thật, quan sát phòng khách vừa có nội hàm vừa sang trọng như không phô trương, họ bưng trà lên uống.
Qua khoảng hai phút sau, có tiếng bước chân vang lên, Trình Ly Nguyệt và Giản Vân lập tức bỏ chiếc ly trong tay xuống đứng dậy nghênh đón.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, một bóng dáng mặc đồ tây thẳng tắp mê người đập vào tầm mắt của họ.
Trình Ly Nguyệt và Giản Vân đều kinh ngạc, nhưng Trình Ly Nguyệt lại bình tĩnh hơn một chút, Giản Vân thì cảm thấy có một dòng điện chạy vào tim, Trời ơi! Người đàn ông đẹp trai quá.
Chỉ thấy người đàn ông đang tiến vào khoảng chừng 30 tuổi, chững chạc chín chắn, anh để kiểu tóc vuốt châu âu, cho dù là kiểu tóc như thế cũng khó có thể ngăn cản được hơi thở chín chắn mê người trên cơ thể anh ta.
Trình Ly Nguyệt cũng kinh ngạc, đây chắc cũng là người đàn ông có khí chất tương đương với Cung Dạ Tiêu và Dạ Lương Thành, và toàn thân anh ta lại toát ra hơi thở hoàng gia, vô cùng tôn quý.
Giản Vân kích động đến mức thở dốc, lúc trên đường vẫn còn nói không thể gặp được người đàn ông khiến cô ta rung động, nhưng vừa mới chớp mắt đã gặp được người đàn ông cô ta muốn lấy làm chồng.
"Thiếu Gia, là hai cô này đây, họ là nhà thiết kế đich thân phu nhân hẹn đến.
Tịch Phong Hàn nheo mắt lại, nhìn hai nhà thiết kế trẻ trung xinh đẹp, anh ta gật đầu, cất giọng nói từ tính trầm khàn, "Mẹ tôi có việc phải ra ngoài, bà ấy kêu tôi tiếp đãi hai cô, nghe nói hai cô mang bản thiết kế trang sức đến đúng không?"
"Đúng vậy, chúng tôi có mang bản thiết kế đến, mời anh xem thử." Trình Ly Nguyệt gật đầu mỉm cười, cô lấy bản vẽ phác thảo từ trong túi ra.
Tịch Phong Hàn ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Trình Ly Nguyệt, trong lúc nhận lấy bản vẽ, ánh mắt anh ta trở nên kinh ngạc, anh ta nhìn chằm chằm vào Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt thì lại không phát hiện ra sự kinh ngạc của anh ta, tầm mắt cô đặt trên bản vẽ, cô thấy hơi căng thẳng.
Bởi vì cô cảm giác được năng lực giám định của anh ta sẽ rất cao, cô sợ sẽ không hợp với ý của anh ta, hơn nữa, tính kén chọn của đàn ông luôn cao hơn phụ nữ.
Ở bên cạnh, tim Giản Vân đập nhanh, cô ta quan sát người đàn ông trước mắt, cho dù không biết anh ta là ai, nhưng cô ta đã bị thu hút bởi bề ngoài đầy khí chất của anh ta rồi.
Cơ thể cao ráo của anh ta dựa vào lưng ghế với dáng vẻ hơi lười nhác, dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt sâu như biển, ngũ quan sắc sảo, cộng thêm đôi môi mỏng gợi cảm mê người, đúng là sở hữu một tướng mạo điên đảo chúng sinh, phối với hơi thở cao quý được tỏa ra từ trên người anh ta, quả thật là chí mạng.
Cho dù anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào bản thảo, nhưng Trình Ly Nguyệt cũng cảm nhận được một cảm giác dồn ép, khiến cô trở nên căng thẳng, lồng ngực cũng hồi hộp phập phồng.
Tịch Phong Hàn xem xong ba bản phác thảo, khuôn mặt không cảm xúc, anh ta nhướng mày, anh ta nhìn Trình Ly Nguyệt: "Đây đều do cô thiết kế à?"
Trình Ly Nguyệt khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Tịch Phong Hàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không khỏi nhìn thêm vài lần, Giản Vân ở bên cạnh cũng không muốn bị lạnh nhạt, cô ta nở nụ cười, lên tiếng hỏi: "Không biết anh có suy nghĩ gì về bản vẽ của công ty chúng tôi? Có thấy hài lòng hay không?"
Lúc này Tịch Phong Hàn mới nhìn sang Giản Vân, nhưng lúc nói chuyện thì ánh mắt lại chuyển về trên khuôn mặt Trình Ly Nguyệt, nhìn vào ánh mắt của cô, anh ta lên tiếng hỏi: "Thiết kế rất đẹp, chắc mẹ của tôi sẽ rất thích." Nói xong, anh ta nheo mắt lại, hỏi Trình Ly Nguyệt: "Cô tên là gì?" "Tôi tên Trình Ly Nguyệt!" Trình Ly Nguyệt nói xong, đưa danh thiếp của mình cho anh ta.
Lúc này, Giản Vân cũng vội vàng lấy danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho anh ta: "Tôi tên là Giản Vân, chúng tôi là nhân viên của công ty thiết kế đá quý Thế Tước."
Tịch Phong Hàn cầm hai tấm danh thiếp lên xem, rồi con ngươi sâu thẳm lại dừng lại vài giây trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Trình Ly Nguyệt,
Trình Ly Nguyệt cũng cảm nhận được ánh mắt của anh ta có hơi khác thường, mặt cô đỏ bừng, rũ mắt xuống, còn Giản Vân ganh tị đến mức sắp phát điên, anh ta sao cứ nhìn Trình Ly Nguyệt vậy? Chẳng lẽ hôm nay cô không xinh đẹp sao?
Cô ta tự nhận rằng hôm nay cô ta đủ đẹp để thu hút người khác.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, "Nếu anh có bất kỳ ý kiến gì với bản vẽ, có thể trao đổi với chúng tôi, chúng tôi sẽ chỉnh sửa lại theo yêu cầu của anh."
"Để bản vẽ lại trước đã, tối nay tôi sẽ đưa cho mẹ tôi xem, đợi bà ấy xem xong, nếu có ý kiến gì tôi sẽ liên hệ với cô." Trình Ly Nguyệt chỉ đích danh Trình Ly Nguyệt.
Giản Vân ở bên cạnh bỗng thấy như trở thành người vô hình, cô ta thật sự thấy rất hối hận, vì sao không cố gắng giành lấy quyền làm nhà thiết kế chính của đợt này, nếu không, người nói chuyện với soái ca kia lúc này không phải là Trình Ly Nguyệt, mà là cô ta rồi.
Trình Ly Nguyệt gật đầu mỉm cười: "Vâng! Vậy tôi không làm phiền nữa." Nói xong, xoay đầu sang nhìn Giản Vân: "Chúng ta đi thôi!"
Tịch Phong Hàn đứng dậy, chiều cao gần hai mét, khiến cả Trình Ly Nguyệt và Giản Vân cảm thấy áp lực, anh ta làm một động tác mời: "Đi thong thả."
"Cảm ơn." Trình Ly Nguyệt mỉm cười trả lời, Giản Vân cũng xoay đầu lại nở nụ cười mê người, cô ta nhìn chằm chằm anh ta ba giây với ánh mắt dụ dỗ. Hiển nhiên Tịch Phong Hàn đã tiếp nhận được ý của cô ta, nhưng anh ta chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười lại toát ra một cảm giác xa lạ mãnh liệt.
Tịch Phong Hàn chỉ tiễn họ đến cửa thì dừng bước, nhìn bóng dáng Giản Vân và Trình Ly Nguyệt đi về hướng bồn hoa, trong lúc đó, Giản Vân xoay đầu lại hai lần, đến khi bóng dáng Tịch Phong Hàn không còn ở cửa lớn nữa, cô ta mói thất vọng đi về phía trước. Trong lòng cô ta cảm thấy lo lắng, dường như Tịch Phong Hàn rất quan tâm chú ý đến Trình Ly Nguyệt.
Đây không phải là chuyện tốt.
Vừa ngồi vào trong xe.
"Cậu Tịch này đẹp trai thật, ngang ngửa với Cung Dạ Tiêu của cô đấy!" Giản Vân cười nói, đồng thời cô ta cũng đang thăm dò, cô ta muốn biết Trình Ly Nguyệt có thiện cảm với cậu Tịch này không.
Cô ta cũng không dám khẳng định Trình Ly Nguyệt có lăng nhăng hay không, dù sao mị lực của cậu Tịch này cũng không nhỏ.
Trình Ly Nguyệt bật cười, không trả lời, khởi động xe chạy về.
Tuy cậu Tịch này rất đẹp trai, nhưng cô chỉ xem anh ta là khách hàng.
Giản Vân chỉ đành hít thở sâu, nói với Trình Ly Nguyệt: "Làm sao đây? Hình như tôi đã phải lòng cậu Tịch này rồi, nếu có thể hẹn hò với anh ta, thì tốt biết mấy!"
Trình Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn cô ta: "Không phải chứ? Cô vừa gặp đã yêu cậu Tịch này rồi ư?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...