"Còn một tháng nữa thôi, cô cố gắng lên nhé! Giành được khách hàng này, để công ty chúng ta có thể tự hào!" Giản Vân cười nói.
"Cùng nhau cố gắng." Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Giản Vân về lại văn phòng của mình, cô ngồi xuống bàn làm việc và bắt đầu ngẫm nghĩ, vị thế của Trình Ly Nguyệt ở công ty rất có trọng lượng, hơn nữa Linda với cô ấy tình thân như chị em, muốn đánh bại đối thủ này đúng là hơi khó, trừ khi cô ta làm sai một việc gì đó rất nghiêm trọng trong công việc, nếu không sẽ rất khó để li gián quan hệ của cô ta với Linda.
Năng lực của Giản Vân cũng không tồi, nhưng Trình Ly Nguyệt còn giỏi hơn, vì thế đã làm lu mờ hào quang của cô, khiến cô không được trọng dụng ở trong công ty, như đơn đặt hàng thiết kế cho hoàng gia lẽ ra phải giao cho những người chuyên nghiệp như cô mới phải, nhưng cuối cùng lại giao cho Trình Ly Nguyệt.
Cô cũng nghe nói về việc của Trình Ly Nguyệt, cô ấy ăn bản chưa học qua trường thiết kế chính quy, làm nghề này cũng chỉ vì sở thích cá nhân.
Điều này khiến Giản Vân một người từng học tại trường chuyên ngành quốc tế, lại bái nhà thiết kế đỉnh cấp thế giới làm thầy cảm thấy đây là một nỗi sỉ nhục.
Do đó cô phải nghĩ cách đuổi Trình Ly Nguyệt ra khỏi công ty, để mình trở thành nhà thiết kế xuất sắc nhất, nói không chừng sau này cô còn có thể thay thế cả vị trí của Linda, trở thành nhà quản lý của công ty. Cô biết trước đây Linda cũng chẳng qua là giữ chức vị giám đốc thiết kế, nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành người điều hành của công ty này.
Cô nghĩ, ông chủ sau lưng Linda rất thích đề bạt người tài, chỉ cần cô làm việc xuất sắc, nói không chừng có thể đứng ở vị trí của Linda.
Còn bây giờ người cản đường cô chỉ có một mình Trình Ly Nguyệt.
Giản Vân cười nhạt, cô đã có ý tưởng, vừa hay cũng có thể báo cáo cho Hoắc Yên Nhiên. Trong tay Hoắc Yên Nhiên có một nhà thiết kế rất xuất sắc, nếu như anh ta cho ra mắt đá quý chủ đề hoa cúc trước, sau đó cô lại lấy một vài linh cảm thiết kế của Trình Ly Nguyệt, tới lúc đó để bên Hoắc Yên Nhiên làm thành hình trước, vậy thì Trình Ly Nguyệt sẽ không thoát khỏi hiềm nghi sao chép. Trong giới đá quý, sao chép thiết kế là một việc làm đáng bị lên án.
Đúng, việc này bên phía Hoắc Yên Nhiên nhất định sẽ giúp cô, đây là việc mà hai bên cùng có lợi.
Hoắc Yên Nhiên chẳng phải muốn đối phó với Trình Ly Nguyệt sao? Để cô ta hứng chịu tội danh sao chép cũng coi như là đả kích, báo thù rồi!
Hai ngày nay Thẩm Quân Dao đều không tìm được Lục Tuấn Hiên, nhà họ Lục cũng không cho cô bước vào cửa, cô đợi ở biệt thự nhà mình hai ngày, Lục Tuấn Hiên cũng không về một lần, như thể anh sẽ không về lại ngôi nhà này nữa vậy.
Thẩm Quân Dao biết, sáng thứ hai Lục Tuấn Hiên có một cuộc họp quan trọng nhất định phải tham gia, vì thế mới sáng sớm cô đã tới công ty.
Lúc này Lục Tuấn Hiên đang họp, cô đợi ở phòng làm việc của anh.
"Phu nhân, mời uống nước." Trợ lý của Lục Tuấn Hiên mang nước vào cho cô.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao vô cùng khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn trợ lý ăn mặc thời trang và quyến rũ, tỏ ý cảnh cáo.
Trợ lý giật nảy mình, vội vàng gượng cười: "Phu nhân, cô còn gì dặn dò không?"
"Sau này khi đi làm, cô mặc sơ mi tốt nhất hãy đóng hết cúc, đừng hòng quyến rũ đàn ông." Giọng Thẩm Quân Dao lạnh lùng vang lên.
Trợ lý lập tức ôm ngực, hoảng hốt nói: "Vâng, tôi biết rồi."
Đàn ông mà Thẩm Quân Dao nói đương nhiên là chồng của cô Lục Tuấn Hiên.
Thẩm Quân Dao thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại trước sofa. Cô đang nghĩ lát sẽ giải thích cho Lục Tuấn Hiên mọi chuyện, cô đã chuẩn bị hạ giọng nài nỉ chỉ cầu mong anh tha thứ.
Lục Tuấn Hiên ra khỏi phòng họp đi về phía phòng làm việc của mình, trợ lý của anh liền bước tới thông báo: "Lục tổng, phu nhân của anh tới rồi, đang đợi anh ở trong phòng."
Lục Tuấn Hiên sắc mặt sa sầm, vô cùng khó coi, trợ lí giật mình vội vàng rời đi.
Lục Tuấn Hiên đẩy mạnh cửa bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại.
"Rầm!" một tiếng khiến trái tim Thẩm Quân Dao cũng run lên theo, cô dè dặt quan sát sắc mặt Lục Tuấn Hiên sau đó thân mật gọi anh: "Ông xã, anh họp xong rồi sao?"
Lục Tuấn Hiên bước tới chỗ ngồi, vứt tệp tài liệu lên bàn, quay đầu lạnh lùng nhìn cô: "Cô tới đây làm gì?"
"Tuấn Hiên, em tới để xin lỗi anh, chỉ cần anh đồng ý tha thứ cho em lần này anh bảo em làm gì cũng được?" Thẩm Quân Dao vẻ mặt khẩn cầu nhìn anh, chỉ mong anh có thể tha thứ cho cô.
Lục Tuấn Hiên cười nhạt một tiếng: "Làm gì cũng được sao?"
"Vâng! Đều được cả! Chỉ cần anh tha thứ cho em."
"Được, vậy tôi muốn cô kí tên vào thỏa thuận li hôn." Giọng Lục Tuấn Hiên lạnh lùng tàn nhẫn vang lên.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao tái nhợt, cô kinh hãi nhìn anh, nước mắt tuôn rơi: "Cái gì? Anh muốn li hôn với em? Tuấn Hiên, anh muốn li hôn với em sao?"
Lục Tuấn Hiên mặt lạnh lùng: "Không sai, người đàn bà ác độc như cô không xứng đáng làm vợ tôi, tôi muốn li hôn với cô."
Trái tim Thẩm Quân Dao như rơi xuống vực thẳm, cô lắc đầu, tinh thần suy sụp cắn môi nói: "Không, em sẽ không li hôn đâu, em sẽ không li hôn với anh đâu, Tuấn Hiên, em yêu anh, em vẫn còn yêu anh..."
"Nhưng tôi không yêu cô nữa, cô không đáng để tôi yêu, Thẩm Quân Dao, cô lấy con ra để gạt tôi, cô biết rằng tôi thích trẻ con thế nào, mẹ tôi mong ngóng cháu nội ra sao nhưng cô lại lấy việc này ra để lừa gạt chúng tôi? Còn hãm hại Trình Ly Nguyệt? Sao cô có thể làm ra việc tàn độc tới vậy chứ?" Lục Tuấn Hiên lập tức giận dữ trách hỏi.
"Em... em chẳng qua là vì đố kị, đố kị trong tim anh vẫn còn hình bóng Trình Ly Nguyệt, em dùng việc này để anh hận cô ta cả đời... em sai rồi, em chỉ là nhất thời hồ đồ, Tuấn Hiên, anh hãy tha thứ cho em."
"Nhất thời hồ đồ? Cô lừa chúng tôi hơn một tháng, hơn nữa cô căn bản không có tư cách so sánh với Trình Ly Nguyệt, cô ấy không biết cao quý hơn cô bao nhiêu lần, khi xưa sao tôi lại từ bỏ cô ấy để cưới cô chứ? Bây giờ hàng ngày tôi đều hối hận vì việc này." Lục Tuấn Hiên nghiến răng nói.
Thẩm Quân Dao trợn tròn mắt, trái tim cô tan nát, Lục Tuấn Hiên hối hận vì cưới cô? Hối hận vì từ bỏ Trình Ly Nguyệt? Thì ra trong tim anh cô quả nhiên không thể sánh với Trình Ly Nguyệt.
"Năm đó, kế hoạch chuốc thuốc cho cô ấy vào khách sạn cũng là cô nghĩ ra, việc này đã đủ thấy tâm tư ác độc của cô rồi, bây giờ cô còn lấy con ra để hại người, Thẩm Quân Dao, cô khiến tôi cảm thấy sợ hãi, kinh tởm." Lời nói của Lục Tuấn Hiên như của ác ma dưới địa ngục, không hề có chút tình cảm nào cả.
Thẩm Quân Dao lảo đảo, cô đã không thể chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào nữa, cô nghiến chặt răng nói: "Lục Tuấn Hiên, anh từng nói anh yêu em, anh từng nói cho dù em làm sai bất cứ việc gì đi chăng nữa anh cũng sẽ tha thứ cho em, là chính miệng anh nói vậy."
Lục Tuấn Hiên bực bội nhìn cô: "Thẩm Quân Dao, tôi lấy cô là một sai lầm, mọi lời tôi nói với cô đều không tính, tôi hối hận rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...