Sau này người cùng chung chăn gối với anh sẽ là một người đàn bà như vậy sao? Lục Tuấn Hiên nheo mắt, anh chấn chỉnh lại tâm tư của mình, năm xưa anh đích thực có yêu Thẩm Quân Dao, đương nhiên anh cũng rất hi vọng việc li hôn với nhà họ Thẩm, để nhà họ Thẩm ủng hộ anh, bốn năm qua, nhà họ Thẩm kinh doanh không hiệu quả đã liên tục thua lỗ nhiều năm liền, thêm hai năm nữa, nói không chừng sẽ phải cần tới anh ra tay hỗ trợ.
Khi Lục Tuấn Hiên tàn nhẫn lên sẽ thực sự vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt là khi uy hiếp tới lợi ích của công ty, anh có thể từ bỏ tất cả huống hồ chỉ là một người vợ đã lừa gạt mình, anh đã có quyết định.
Trước đây không biết dùng lí do gì để li hôn, bây giờ Thẩm Quân Dao đã cho anh một lí do và chỉ cần lí do này là đủ.
Trong đầu Lục Tuấn Hiên lại xuất hiện hình bóng Trình Ly Nguyệt ngày hôm nay, cô thông minh lanh lợi, tới ánh mắt ẩn chứa hận thù cũng vẫn trong trẻo quyến rũ, chả trách Cung Dạ Tiêu yêu cô, bởi chính anh cũng có phần si mê cô.
Bây giờ anh rất muốn tìm cơ hội để xin lỗi Trình Ly Nguyệt, nếu anh cho cô cơ hội, anh sẽ vô cùng chân thành đối mặt với cô.
Lúc này, Lục Nhã Tình từ trên lầu đi xuống, Lục Tuấn Hiên ngẩng đầu lên nói: "Mẹ sao rồi?"
"Mẹ cứ kêu đau đầu miết, mới vừa chợp mắt nhưng ngủ không sâu, chắc bị chị dâu làm cho tức quá." Lục Nhã Tình bây giờ cũng không nói đỡ cho Thẩm Quân Dao nữa.
Đúng vậy, cô cũng muốn có một người chị dâu mới.
Lục Tuấn Hiên sắc mặt lập tức sắc lạnh, lần này Thẩm Quân Dao thực sự đã đắc tội với anh vì thế đừng trách anh vô tình, hơn nữa anh cũng không thực sự muốn nhìn thấy người đàn bà độc ác như vậy nữa.
"Anh, anh sẽ li hôn với chị dâu thật chứ?" Lục Nhã Tình hỏi dò.
Lục Tuấn Hiên lập tức nói: "Đã bảo em đừng gọi cô ta là chị dâu nữa, cô ta sau này không còn là chị dâu của em nữa."
Lục Nhã Tình lập tức vui mừng, bây giờ Thẩm Quân Dao đã thực sự đã không còn là chị dâu của cô nữa, quá tốt rồi.
Lục Tuấn Hiên đứng dậy: "Em hãy chăm sóc mẹ, anh ra ngoài một lát."
Lục Nhã Tình gật đầu, cô ngồi xuống sofa, cầm ipad lên đọc tin tức giải trí.
Lục Tuần Hiên vừa đi không lâu, điện thoại trong nhà liền đổ chuông, Lục Nhã Tình ngạc nhiên một lát, bây giờ còn ai gọi điện tới số điện thoại nhà nữa? Cô bước tới nhấc máy: "Alo!"
"Nhã Tình, là chị đây, anh trai em đâu?" Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói yếu ớt của Thẩm Quân Dao.
"Anh trai em đi ra ngoài rồi, chị gọi điện thoại di động của anh ấy đấy."
"Anh ấy không nghe máy, Nhã Tình, anh trai em đang rất giận chị có phải không?" Thẩm Quân Dao hỏi dò.
Lục Nhã Tình ngẫm nghĩ một hồi, bây giờ cô không thể để Thẩm Quân Dao có cơ hội gặp anh trai mình, cô gật đầu nói: "Đúng vậy, anh ấy rất giận dữ, vô cùng giận dữ, em chưa bao giờ thấy anh ấy giận như vậy, vì thế chị dâu bây giờ đừng về nhà vội, đợi anh ấy bớt giận rồi hãy tới tìm anh ấy."
"Vậy mẹ thì sao? Mẹ vẫn giận chị sao?"
"Mẹ giận tới đau đầu, ngủ không ngon giấc." Lục Nhã Tình nói tới đây, giọng nói có phần không vui.
"Nhã Tình, cầu xin em hãy nói giúp chị vài câu trước mặt mẹ có được không? Chị thực sự không cố ý lừa gạt mọi người, chị chỉ muốn... muốn để Trình Ly Nguyệt rời xa anh trai em."
Lục Nhã Tình nhíu mày nói: "Chị muốn hại Trình Ly Nguyệt cũng được thôi! Nhưng tại sao chị lại lừa gạt cả nhà vậy?"
"Thực sự là chị cũng không có cách nào cả, Nhã Tình, em cũng giận chị sao?"
Lục Nhã Tình đương nhiên là giận rồi, nhưng cô vẫn giả bộ ứng phó: "Em chỉ thấy chị là vậy là không đúng, khiến anh em và mẹ nổi giận, em không nói chuyện với chị nữa, mẹ gọi em rồi."
Nói xong, Lục Nhã Tình liền dập điện thoại xuống hừ một tiếng: "Sau này cô không còn là chị dâu của tôi nữa."
Thẩm Quân Dao về nhà cũng bị ba mình phê bình một hồi, nhưng là con đẻ nên cũng chỉ mắng vài câu.
Thẩm Quân Dao nằm trong phòng, tâm trạng tuyệt vọng và bất an, cô cảm thấy lần này Lục Tuấn Hiên thực sự sẽ li hôn với mình, cô có dự cảm như vậy đồng thời cũng nhìn ra mọi lời hứa hẹn của Lục Tuấn Hiên đối với cô đều là giả.
Đặc biệt là cái tát vào mặt trong bệnh viện đã minh chứng rõ ràng rằng anh rất ghét cô.
Nếu như thực sự yêu cô sao anh có thể mạnh tay tới vậy?
Cô lo lắng hoảng sợ, nếu li hôn chắc chắn cô sẽ phát điên.
Cung Dạ Tiêu cùng Trình Ly Nguyệt ăn tối xong về tới nhà cũng sắp mười giờ, Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa, Cung Dạ Tiêu không muốn cô nghĩ ngợi nhưng cô vẫn cứ nghĩ, lần này Lục Tuấn Hiên và Thẩm Quân Dao chắc sẽ li hôn chứ?
Thẩm Quân Dao như vậy là đáng đời, li hôn thì thật có lợi cho Lục Tuấn Hiên quá, vì năm đó nhà họ Thẩm đã giúp anh ta ngồi lên nắm quyền, bây giờ anh ta đã đủ vây đủ cánh, nhà họ Thẩm càng ngày càng xuống dốc, vì thế Thẩm Quân Dao trở thành bàn đạp đáng thương của anh ta.
Thẩm Quân Dao sẽ chỉ biết giương mắt nhìn người phụ nữ có khả năng hơn, trẻ tuổi hơn ngồi vào vị trí của cô ta. Đây đúng là điều khiến Trình Ly Nguyệt hả lòng hả dạ, những thứ cướp từ tay người khác cuối cùng sẽ bị người khác cướp đi.
Cung Dạ Tiêu cầm một cốc nước ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chằm chặp người phụ nữ đang ngồi bần thần, anh biết cô vẫn đang nghĩ về việc ngày hôm nay, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô: "Đã nói không được nghĩ nữa mà, em vẫn nghĩ sao?"
"Em đang nghĩ có khi nào Lục Tuấn Hiên sẽ li hôn với Thẩm Quân Dao không."
"Việc đó còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là anh ta sẽ li hôn." Cung Dạ Tiêu vô cùng chắc chắn.
"Tại sao?" Trình Ly Nguyệt không hiểu nhìn anh, sao anh lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy?
"Trước đây nhà họ Thẩm có thế lực nhưng giờ đây nhà họ Thẩm nhiều năm làm ăn thua lỗ, không cầm cự được mấy năm nữa sẽ phá sản thôi, Lục Tuấn Hiên có lẽ đã sớm muốn giũ bỏ mối phiền toái này rồi, vừa hay Thẩm Quân Dao cho anh ta một cơ hội."
Trình Ly Nguyệt nghe anh phân tích vậy cảm thấy rất khâm phục người đàn ông này, anh có thể nhìn ra những điều ẩn sâu đằng sau mỗi sự việc, quả nhiên cách suy nghĩ vấn đề của đàn ông và phụ nữ thường không giống nhau.
"Em thì không muốn họ li hôn, tốt nhất hãy để nhà họ Thẩm kéo chân Lục Tuấn Hiên." Trình Ly Nguyệt nói.
"Vậy phải xem Thẩm Quân Dao có bản lĩnh không? Lục Tuấn Hiên chỉ là người đàn ông yêu thích quyền lực và tiền bạc, tình cảm không giữ chân anh ta được."
"Vậy còn anh thì sao? Tình cảm có thể giữ được anh không?" Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh chăm chú.
Cung Dạ Tiêu đặt ly nước xuống bàn sau đó ôm chặt lấy cô: "Vậy phải xem ai giữ anh, nếu là em nhất định sẽ giữ được." Nói xong anh liền hôn nhẹ lên trán, lên ấn đường, lên mũi rồi xuống tới đôi môi môi hồng của cô, giọng khàn khàn nói: "Đời này anh chỉ cần em giữ anh."
Trình Ly Nguyệt vừa nghe những lời nói tình cảm ướt át vừa bị anh hôn, sao cô có thể từ chối anh được chứ? Cô ôm lấy cổ anh, lóng ngóng hôn lại.
Cung Dạ Tiêu lập tức bế bổng cô lên bước về phía phòng ngủ, tối nay anh sẽ khiến cho toàn bộ tâm trí cô, ngoài anh ra sẽ không thể nghĩ bất cứ việc nào khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...