Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Sắc mặt Lục Tuấn Hiên lập tức sa sầm, anh ta có chút hoảng hốt nhìn Trình Ly Nguyệt, xem cô có thái độ gì, chỉ thấy Trình Ly Nguyệt lạnh nhạt nhìn anh ta: "Những thứ thuộc về ba tôi, sớm muộn gì tôi cũng lấy lại."

Nói xong cô bước tới bên cạnh Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu ôm cô bước đi.

Sau lưng, ánh mắt Lục Tuấn Hiên thoáng vẻ tàn nhẫn, anh ta hoàn toàn không ngờ được rằng Cung Dạ Tiêu lại ngông cuồng tới vậy, còn chưa cưới Trình Ly Nguyệt đã muốn giúp cô đoạt lại cổ phần của ba cô.

Hiện nay mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Lục Thị, tính ra tiền mặt cũng đạt tới hơn ba tỉ nhân dân tệ, sao anh có thể cho không Trình Ly Nguyệt, trừ phi...

Trình Ly Nguyệt vẫn là người của anh.

Nếu như cô là người của Cung Dạ Tiêu, ba tỉ này chẳng phải sẽ cho không Cung Dạ Tiêu sao? Anh tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Xem ra, anh phải nghĩ cách để Trình Ly Nguyệt từ bỏ ý định này. Đương nhiên chứng cứ năm xưa anh chiếm đoạt cổ phần không hề rõ rệt như của Lục Hải, người tham gia đều là người thân của anh, hơn nữa việc cũng xảy ra ở khách sạn của anh.

Nếu như Trình Ly Nguyệt nói là bị chuốc thuốc mê, vậy thì năm đó Cung Dạ Tiêu cũng sẽ trở thành kẻ cưỡng hiếp? Anh có thể kiện Cung Dạ Tiêu về tội cưỡng hiếp.

Vì thế, hiện giờ Lục Tuấn Hiên vẫn chưa nóng vội ứng phó, việc cần làm lúc này là làm tập đoàn Lục Thị lớn mạnh hơn, tương lai có thể giao chiến với Cung Dạ Tiêu.

Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đi ra khỏi tòa, Trình Ly Nguyệt vẫn còn rơm rớm nước mắt, Cung Dạ Tiêu đưa tay giúp cô lau nước mắt: "Không phải đã thắng kiện rồi sao? Khóc gì nữa?"

"Em xúc động mà, nếu ba em trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ nhìn được tất cả mọi việc diễn ra hôm nay."

"Ông ấy nhất định có thể nhìn thấy." Cung Dạ Tiêu an ủi.


Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh có cuộc họp quan trọng sao? Sao lại tới đây?"

"Cuộc họp quan trọng thế nào đi nữa cũng không thể quan trọng bằng em, anh lùi cuộc họp sang chiều rồi." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, đưa tay dắt lấy tay cô bước về phía đoàn xe của mình.

Bên cạnh đoàn xe của Cung Dạ Tiêu có một chiếc xe thương vụ màu đen cửa đóng kín mít, trong xe có một người đàn ông đang cầm máy ảnh chụp liên tục cảnh hai người dắt tay nhau, đồng thời cũng chụp lại biển hiệu của tòa án.

Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lên xe, Cung Dạ Tiêu nói với cô: "Chúng ta lên đi ăn mừng."

"Không cần tốn kém vậy đâu, về nhà nấu là được." Trình Ly Nguyệt lắc đầu.

"Tốn kém vì em, anh cam tâm tình nguyện." Lời nói nhẹ nhàng của Cung Dạ Tiêu vang lên bên tai cô.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười, dựa vào ngực anh, lúc này người cô cần biết ơn nhất chính là anh, vì có anh nên cô mới có cơ hội kêu oan cho cha, mới có thể đưa Lục Hải vào tù.

"Cung Dạ Tiêu, cám ơn anh."

"Em thích gọi cả tên lẫn họ của anh vậy sao? Từ giờ trở đi, hãy bỏ họ đi, gọi tên là được." Cung Dạ Tiêu nghiêm mặt chỉnh sửa.

Trình Ly Nguyệt bình thường đều gọi quen như vậy rồi, cô hơi ngại ngùng, nhưng vẫn khẽ gọi tên anh: "Dạ Tiêu."

Cung Dạ Tiêu hài lòng mỉm cười: "Sau này cứ gọi vậy."

Lúc này, Lục Tuấn Hiên đang đứng ngoài cửa, bên cạnh anh ta có hai vệ sĩ đi cùng, ánh mắt phức tạp nhìn theo xe Cung Dạ Tiêu.

Cung Dạ Tiêu nhìn anh ta, bực bội nhìn người phụ nữ trong lòng mình: "Lần sau gặp anh ta không cần phải để ý."

"Em không ngờ anh ta cũng tới." Trình Ly Nguyệt cũng không thể ngăn cản.

"Anh ta tới để xem kết cục của chú mình, người như vậy quá tàn nhẫn độc địa." Cung Dạ Tiêu rất ít đánh giá cao ai bao giờ, nhưng gã Lục Tuấn Hiên này cũng khiến đánh giá cao.

Trình Ly Nguyệt nhớ lại chuyện bốn năm về trước, Lục Tuấn Hiên ép cô kí tên trên thỏa thuận ly hôn, khi đó anh ta dữ tợn đáng sợ, uy hiếp cả tính mạng của cô, trong lòng cô, Lục Tuấn Hiên ngoài lợi ích ra thì không có nhân tính.

"Chúng ta đi thôi!" Trình Ly Nguyệt nói một tiếng.

Vệ sĩ đi trước từ từ lái xe rời đi.

Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nhìn qua người Lục Tuấn Hiên, ánh mắt nguy hiểm.


Lục Tuấn Hiên như thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cung Dạ Tiêu ở phía sau cửa xe, anh nheo mắt lại, thở một hơi dài, bước về phía xe mình.

Trong văn phòng làm việc của bộ ngoại giao, Cung Muội Muội trở về làm việc, tâm trạng không mấy tập trung, đầu óc không nhạy bén, thường nghĩ tới Dạ Lương Thành, trong đầu thi thoảng lại xuất hiện hình bóng anh, thi thoảng lại xuất hiện cảnh tượng bối rối khi họ ở bên nhau.

Thậm chí nửa người trên của cô đều đã bị anh nhìn thấy hết, còn nữa, khi đó cô không hề mặc gì, bị anh kéo xuống ngồi lên đùi mình.

A, cô không muốn sống nữa, sau này cô còn mặt mũi nào gặp anh!

Lại còn nụ hôn chủ động ở sân bay nữa, Cung Muội Muội bất giác đỏ mặt.

"Cung Muội Muội, cô lại đây một lát!" Đột nhiên trưởng phòng gọi cô.

Cung Muội Muội vội vàng đứng dậy, hỏi trưởng phòng: "Trưởng phòng tìm em có việc gì không?"

"Không phải tôi tìm cô, mà là bộ trưởng Nhậm tìm cô."

Bộ trưởng Nhậm? Cung Muội Muội không biết đó là ai, lúc này, Kiều Kiều bên cạnh kéo cô một cái: "Chính là Nhậm San San! Chức vị của cô ta là chế độ bộ trưởng."

Cung Muội Muội sửng sốt, Nhậm San San cuối cùng cũng tìm cô rồi sao? Cô ta muốn làm gì? Muốn giáo huấn cô?

Cung Muội Muội bước tới trước mặt trưởng phòng hỏi: "Trưởng phòng, cô ta tìm em có việc gì không ạ?"

"Tôi cũng không rõ, trợ lý của cô ấy vừa tới tìm tôi, nói cô lập tức tới phòng cô ấy một chuyến. Đi đi."

Cung Muội Muội cắn môi, cô cũng không sợ Nhậm San San, bất luận cô ta muốn làm gì, cô cũng sẽ ung dung ứng phó.

Cung Muội Muội bước tới cửa phòng của Nhậm San San, gỡ cửa, bên trong vọng ra giọng nói lạnh nhạt của Nhậm San San: "Vào đi."


Cung Muội Muội bước vào, Nhậm San San mặc đồ công sở ngồi ở trong, ánh mắt nhìn cô không giấu vẻ oán hận.

"Bộ trưởng Nhậm, chị tìm tôi sao!" Cung Muội Muội đứng thẳng nhìn cô ta.

"Từ nay, cô không cần làm ở phòng thực tập nữa, cô được chính thức tuyển dụng, chức vị là trợ lý riêng của tôi." Nhậm San San bất ngờ lên tiếng.

Cung Muội Muội sững người, cô ta muốn cô làm trợ lý riêng cho cô ta? Cô có dự cảm chẳng lành, là Nhậm San San cố tình gây khó dễ với cô.

"Tôi... tôi vẫn còn kém cỏi, có thể không làm được trợ lý cho chị." Cung Muội Muội muốn từ chối.

"Cung Muội Muội, cô tưởng rằng cô có quyền từ chối sao? Giờ trước mặt cô có hai con đường, một là làm trợ lý riêng của tôi, hai là biến."

Giọng Nhậm San San lạnh lùng có chút uy lực.

Cung Muội Muội cắn môi nhìn cô ta: "Bộ trưởng Nhậm, nếu như chị có điều gì bất mãn với tôi thì cũng đừng dùng chức vụ của mình để gây khó dễ cho tôi, có việc gì chúng ta có thể trao đổi."

Nhậm San San cười nhạt một tiếng: "Chúng ta không có gì để trao đổi cả."

"Vậy tôi cũng có quyền từ chối."

"Cô không có quyền, cô đừng tưởng rằng có Dạ Lương Thành giúp cô, ở bộ ngoại giao, tôi nói sao là vậy." Nhậm San San chặn hết mọi đường lui của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui