Hoắc Yên Nhiên ngồi tại phòng khách nhà họ Cung, khoảng hai tiếng đồng hồ mới được Cung lão gia kêu một tiếng: "Nha đầu Yên Nhiên, qua đây trò chuyện với ông.."
Hoắc Yên Nhiên liền mỉm cười, ngồi xuống trước mặt ông ấy, đôi mắt hơi mờ đục của Cung lão gia nhìn cô đánh giá một lượt, vô cùng hài lòng gật đầu: "Càng lớn càng xinh đẹp, quả nhiên là xuất thân từ các gia đình có học có khác!"
"Đứa cháu gái này từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của tôi rồi, tôi vẫn luôn không ngừng lo lắng cho nó." Hoắc lão gia có chút tự hào nói, cũng có ý tiến cử cháu gái trước mặt Cung lão gia.
Cung lão gia tin tưởng người mà Hoắc lão gia đã dạy dỗ một cách tỉ mỉ, những mặt khác cũng không tệ, cô gái này với cháu trai ông đúng là một đôi trời sinh.
"Yên Nhiên, ta hỏi con, con đã từng gặp cháu trai ta chưa?" Cung lão gia hỏi.
Hoắc Yên Nhiên lắc đầu, cố gắng giấu đi lòng si mê Cung Dạ Tiêu. Cô làm ra cái biểu cảm rất bình thường và tự nhiên: "Bình thường con đều ở nước ngoài, rất ít khi về nước. Nhưng con từng nghe thấy tên của anh ấy rồi, nghe nói anh ấy rất ưu tú, còn là một người vô cùng thông minh và cơ trí."
"Đúng vậy, cháu trai ta đích thực là một kì tài trong giới thương gia, ta rất coi trọng nó." Cung lão gia gật đầu, cứ hễ nhắc tới cháu ông là ông lại cảm thấy vô cùng tự hào.
Hoắc Yên Nhiên khẽ chớp hàng mi để che giấu đi sự kích động và căng thẳng trong lòng.
Cung lão gia dừng một chút rồi lại hỏi: "Nha đầu Yên Nhiên, nếu như ta muốn con gặp Dạ Tiêu nhà ta thì con có bằng đồng ý không?"
Hoắc Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên ửng đỏ, cô xấu hổ đến mức không nói lên lời.
"Nhìn cháu gái ta xấu hổ kìa." Lúc này, Hoắc lão gia cũng vô cùng vui mừng, quả nhiên Cung lão gia có ý muốn cưới cháu gái ông về làm nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung.
Cung lão gia cười ha hả, sau đó lại tiếp tục nói: "Cháu ta vừa đón sinh nhật tuổi hai mươi tám, cũng vừa hay đến tuổi kết hôn. Nhưng đứa cháu này của ta cả ngày đều bận rộn chuyện công ty, không hề lo lắng quan tâm đến chuyện tình cảm của mình."
Hoắc Yên Nhiên khẽ chớp hàng mi dài, thể hiện rõ cô rất vui mừng và kích động với những lời nói của Cung lão gia, cô cắn nhẹ môi rồi nói: "Con đã từng nhìn thấy ảnh của anh ấy trên tạp chí, đó là một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú."
"Ha ha, ai gặp cháu ta cũng nói nó rất tuấn tú." Cung lão gia khen cháu mình, đó chính là buột miệng nói ra theo thói quen.
"Ông à, cháu trai người ưu tú như vậy, liệu anh ấy có chịu để mắt người con gái bình thường như con không?" Hoắc Yên Nhiên tự đánh giá thấp về mình.
"Nha đầu, con cũng không tầm thường, ta đã xem qua hồ sơ cá nhân của con rồi. Con cũng là đứa bé rất ưu tú, vì vậy con và Dạ Tiêu nhà ta chính là một cặp trời sinh."
Lời này càng khiến tim Hoắc Yên Nhiên đập loạn nhịp, không ngờ rằng Cung lão gia lại đánh giá cô cao như vậy, điều này khiến cô mừng thầm trong lòng.
"Cung lão ca, vậy có phải là tối nay nên để hai đứa bé gặp mặt rồi ăn bữa cơm không? Hoắc lão gia cười hỏi.
Cung lão gia xua xua tay: "Không, đừng để hai đứa bé này gặp mặt trên bàn ăn, cháu trai ta tính khí bướng bỉnh, không thích kiểu gặp mặt này. Vì vậy chúng ta phải để nha đầu Yên Nhiên và Dạ Tiêu gặp mặt một cách tình cờ mới được, nha đầu Yên Nhiên đẹp như vậy, cháu trai ta nhất định sẽ nhớ như in hình bóng của nó."
Hoắc Yên Nhiên lại rung động thêm một lần nữa, cô đang vui tới phát điên lên, Cung lão gia hao tâm tốn sức sắp xếp cho cô và Cung Dạ Tiêu gặp nhau như vậy, chính là ngầm thừa nhận trong lòng cô có có hội trở thành thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Cung.
Hoắc Yên Nhiên có chút thẹn thùng nói: "Nhưng con gặp anh ấy bằng cách nào ạ?"
"Chuyện này ta sẽ sắp xếp, vừa hay cuối thánh này lễ chúc mừng tập đoàn Cung thị tròn sáu mươi năm năm. Đến lúc đó nhà họ Cung sẽ tổ chức một buổi yến tiệc hết sức long trọng, gặp mặt trong yến hội khá lãng mạng đó. Hơn nữa còn khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc nữa." Cung lão gia sớm đã có dự tính rồi.
Hoắc lão gia nhìn cháu gái: "Yên Nhiên, đến lúc ấy con phải trang điểm và ăn mặc thật đẹp để thu hút sự chú ý của Cung thiếu gia đó, ta tin rằng những người có nhân thức như các con sẽ không tỏ ra quan tâm quá rõ ràng."
"Ông nội, con sẽ cố gắng khiến Cung thiếu gia chú ý đến con." Hoắc Yên Nhiên gật đầu, sự tự tin hiện đầy trong ánh mắt.
Cung lão gia cũng vui mừng, ngay sau đó ông ấy khẽ thu ánh mắt lại, thành thật nhìn Hoắc Yên Nhiên rồi nói: "Nha đầu Yên Nhiên, có chuyện này ta phải nói cho con biết cách nghĩ của con."
"Dạ ông cứ nói." Hoắc Yên Nhiên không dám khinh thường, chăm chú lắng nghe.
Cung lão gia thở dài một hơi rồi nói: "Chuyện này đã không còn là bí mật ở nhà họ Cung nữa rồi. Đó chính là bốn năm trước, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Dạ Tiêu nhà ta lại có một đứa con trai với một cô gái, con có để tâm không?"
Đột nhiên ánh mặt Hoắc Yên Nhiên hơi thay đổi, cô có chút kinh ngạc và lung túng nhìn Cung lão gia: "Anh ấy có một đứa con rồi ạ?"
"Đúng vậy, ba tuổi rưỡi rồi, hiện tại đứa bé đó đang ở cùng với mẹ của nó. Nhưng một năm nữa, ta sẽ dẫn đứa bé đó về nhà họ Cung nuôi dưỡng. Đến lúc đó, nếu con và Dạ Tiêu kết hôn thì đứa bé đó sẽ ở bên cạnh ta, con có đồng ý không?" Cung lão gia thận trọng hỏi.
Hoắc lão gia ngồi một bên cũng rất kinh ngạc, ông ấy nhìn về phía Hoắc Yên Nhiên, thầm lo lắng. Trong mắt ông ấy, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cung mới là chuyên quan trọng nhất, nếu như Dạ Tiêu đã có con rồi thì chỉ đành chấp nhận thôi. Lẽ nào chỉ vì một đứa bé mà buông bẻ một người đang ông như Cung Dạ Tiêu sao?
Vừa hay đó cũng chính là cách nghĩ của Hoắc Yên Nhiên, cô mím môi cười nói: "Ông à! Người yên tâm, con tuyệt đối không để ý đâu. Chỉ là kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ của con hơi ít, nhưng con sẽ cố gắng học ạ."
Cung lão gia thấy cô không hề suy nghĩ lâu đã đáp lời rồi thì vừa lòng mỉm cười: "Tốt, con không có ý kiến là tốt rồi, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy nhé. Bữa tiệc hàng năm của công ty vào cuối tháng, con nhất định phải đến. Đến lúc đó, ta sẽ đặc biệt giới thiệu con với Dạ Tiêu."
"Vâng! Con nhất định sẽ không khiến ông thất vọng." Hoắc Yên Nhiên nheo mắt cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào và xinh đẹp.
Sau khi ăn xong bữa tối, ông cháu Hoắc lão gia liền rời đi.
Ngồi trên xe, tâm trạng Hoắc Yên Nhiên có chút nặng nề. Cô sao cũng không thể ngờ rằng, Cung Dạ Tiêu lại có một đứa con trai. Nếu như nói như vậy thì hiện tại bên cạnh hắn còn có một cô gái có chút không rõ ràng rồi, cô đang nghĩ khi cô ở bên cạnh hắn cô xử lý chuyện này thật triệt để.
Nhưng hiện tại hắn cũng có con trai rồi, điều này cũng có nghĩa là hắn đã ngủ cùng người con gái khác rồi sao? Đến con trai cũng có rồi, vậy chứng tỏ đã từng trải qua cái mối quan hệ thân mật đó.
Điều này khiên cô vô cùng khó chịu.
"Yên Nhiên, nghĩ thoáng một chút, con phải biết rằng vị trí nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung này là của con, cho dù Dạ Tiêu có con hay không thì tương lai các con cũng sẽ có con của riêng mình."
"Vâng! Con biết rồi ông nội." Hoắc Yên Nhiên cũng cảm nhận được chút an ủi. Đúng vậy, cô nhất định phải có được Cung Dạ Tiêu, tương lai bọn họ cũng sẽ sinh con mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...