Mấy cô gái đang chọn sách ngôn tình ở bên cạnh liền bị vẻ đẹp trai của anh hút hồn, vừa hay gần đây họ đang theo đọc thể loại truyện viết về quân đội, người đàn ông trước mắt chính là mẫu nam chính hoàn mỹ trong truyện của họ.
"Đẹp trai quá!" Hai cô gái phấn khích thầm giậm chân.
Phong Dạ Minh đương nhiên có nghe thấy, ánh mắt anh thì nhìn lên dãy sách trước mặt, cuối cùng hốt hết một loạt sách trên giá sách đi tới quầy tính tiền.
Buổi chiều, Dạ Nghiên Tịch ngủ dậy, sau khi tỉnh giấc cô cảm thấy khỏe hơn nhiều, cô ngồi dậy bước xuống lầu, thấy trên bàn trong phòng khách dưới lầu có bày mấy chồng sách cao vút, Phong Dạ Minh đang ngồi trên sofa, ôm một cuốn sách đọc rất chăm chú.
Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Anh mua hết sách viết về thai kỳ sao vậy?"
Phong Dạ Minh liền bỏ sách xuống bước tới: "Đọc nhiều sách có thêm kinh nghiệm."
Dạ Nghiên Tịch cũng ngồi xuống sofa, tìm kiếm sách nói về thai kỳ cầm lên đọc.
Phong Dạ Minh đứng dậy, bước xuống bếp múc cho cô một bát cháo, hơn nữa còn đích thân nấu hai món mặn ăn cùng cháo, Dạ Nghiên Tịch nhìn món ngon trước mặt, cô thực sự cũng có chút thèm ăn.
Đương nhiên, trong những món ăn này còn có tình yêu của anh, sao cô có thể không ăn chứ?
Dạ Nghiên Tịch vừa ăn cháo vừa đọc sách, trước đây cô cũng có tiếp xúc với sách phương diện này, bây giờ đọc xong trong lòng cô cũng rất bình tĩnh.
Xem ra sau này cô thực sự không thể vận động mạnh, vì thế tốt nhất hãy ở nhà tĩnh dưỡng.
Có điều cô cảm thấy rất may mắn vì áo cưới của mình vẫn có thể mặc được, chí ít bụng cũng chưa hề to ra.
Chập tối, Dạ Nghiên Tịch nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô việc hôn lễ sao rồi, Dạ Nghiên Tịch thầm thở phào, cũng may đã về nước rồi.
Việc hôn lễ mai họ sẽ tới công ty một chuyện, tiến độ chắc không tồi, dù sao công ty này cũng vô cùng có tiếng.
Buổi tối, Dạ Nghiên Tịch mặc áo ngủ nằm trên giường tiếp tục đọc sách, Phong Dạ Minh tắm xong bước ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, hít hương thơm trên người cô, trong đầu anh lại dấy lên vô vàn ý nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Có điều cho dù bây giờ những suy nghĩ đó mãnh liệt tới đâu đi chăng nữa thì cũng phải kìm nén xuống.
"Ngày mai chúng ta tới công ty tổ chức lễ cưới một chuyện, sau khi bận rộn xong em sẽ về nhà một chuyến, nói chuyện này với mẹ em, mẹ chắc chắn có kinh nghiệm hơn chúng ta."
"Ừ! Anh đưa em về." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Dạ Nghiên Tịch hơi mắc cỡ nói: "Em tự về là được."
Phong Dạ Minh thấy cô thẹn thùng như vậy liền cúi người hôn lên trán cô, có phần ủ dột nhìn bụng cô: "Sao con nó tới sớm vậy, không để ba mẹ con tận hưởng một thời gian."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười đấm nhẹ anh: "Đừng nói linh tinh."
Phong Dạ Minh đành ôm chặt lấy cô để an ủi cơ thể đang sục sôi của mình. Ngày hôm sau, sau khi tới công ty tổ chức hôn lễ xong, Phong Dạ Minh lình đưa cô về nhà họ Dạ, còn anh thì đi kiểm tra trang trí lễ đường tiệc cưới, anh rất coi trọng hôn lễ lần này.
Dạ Nghiên Tịch về tới nhà thấy mẹ đang phơi chăn ngoài sân, cô liền ôm lấy mẹ từ sau lưng.
Cung Muội Muội giật mình quay người nhìn thấy là cô liền cười nói: "Muốn dọa chết mẹ con sao!"
"Mẹ, để con làm." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền giơ tay giúp bà sắp xếp.
"Mấy ngày qua lại đi đâu vậy? Cũng không thấy con về nhà ăn cơm." Cung Muội Muội hiếu kì hỏi.
"Thì là ở nhà thôi, không đi đâu cả." Dạ Nghiên Tịch chột dạ nói.
Cung Muội Muội nhìn mặt cô, không khỏi quan tâm hỏi: "Sao mấy ngày nay con gầy thế?"
"Vậy sao ạ?" Dạ Nghiên Tịch ôm mặt, cô không hề thấy mình gầy, chắc là vì hai ngày nay khẩu vị không tốt, chỉ ăn cháo!
"Mẹ, con nói với mẹ một tin tui." Dạ Nghiên Tịch ôm lấy vai ba, ghé lại gần mẹ thì thầm một câu bên tai bà.
Cung Muội Muội lập tức vui mừng quay người lại: "Thật vậy sao?"
"Vâng, chắc chừng một tháng rồi!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu, nếu tính theo kinh nguyệt, cũng đã được một tháng.
Cung Muội Muội vui mừng nhìn cô, tốt quá rồi.
"Chị, chiều tới phòng bắn súng không?" Dạ Đình Quân bước ra từ phòng khách, vẻ mặt hào hứng hỏi.
Đây là nơi hai chị em họ trước đây rất thích đi.
Dạ Nghiên Tịch còn chưa nói gì đã bị Cung Muội Muội ngăn cản: "Chị con giờ không được đi đâu hết, ở yên trong nhà."
"Tại sao vậy?" Dạ Đình Quân ngạc nhiên nói.
"Vì chín tháng nữa em sẽ làm cậu rồi." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.
Dạ Đình Quân mừng rỡ nhìn qua: "Thật vậy sao? Chị, chị có em bé rồi à!"
"Ừ, vì thế chị không đi chơi cùng em được, em đi một mình đi."
"Thôi, em không đi nữa, em ở nhà chăm sóc chị." Dạ Đình Quân rất hiểu chuyện, quan tâm nói.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Được thôi!"
Trong một biệt thự trang viên bên bờ biển, Phong Dạ Minh nhìn hiện trường hôn lễ đã trang trí được một nửa, anh vô cùng hài lòng, lãng mạn và không mắt vẻ sang trọng, tất cả đều được thiết kế theo những gì họ lựa chọn ban đầu.
Trở về từ trang viên, trong đầu Phong Dạ Minh toàn hình bóng Dạ Nghiên Tịch, hơn nữa khóe miệng anh vẫn luôn mỉm cười.
Niềm hạnh phúc và mong chờ xuất phát từ đáy lòng khiến anh chưa bao giờ vui mừng tới vậy, bước trên đường, nhìn những ông bố đang bế con, nghĩ tới mười tháng nữa con của họ cũng chào đời.
Buổi tối, Dạ Nghiên Tịch nhận được điện thoại của anh, tối nay anh sẽ tới nhà họ Dạ ăn cơm.
Cung Muội Muội nghe nói anh tới liền chuẩn bị bữa tối thịnh soạn để tiếp đãi.
Sau bữa tối, chừng tám giờ họ liền rời khỏi nhà họ Dạ để đi về, sợ về muộn sẽ ảnh hưởng Dạ Nghiên Tịch nghỉ ngơi.
Dạ Nghiên Tịch ở nhà ăn cơm, cảm giác không ăn được, nhưng vừa ra ngoài, nhìn thấy một con phố đêm, cô lập tức bị hương thơm ở đây thu hút.
"Dạ Minh, dừng xe ở gần đây, cùng em đi vào trong dạo phố! Em còn chưa ăn no, muốn ăn thêm chút đồ nữa." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.
"Ừ!" Phong Dạ Minh liền tới gần đó tìm bãi đậu xe, sau khi đậu xe xong liền dắt tay Dạ Nghiên Tịch tới phố đêm náo nhiệt.
Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch đều không phải những đứa trẻ được nuông chiều, vì thế với hoàn cảnh của phố đêm, họ cũng không cảm thấy gì cả.
Hơn nữa ở đây vô cùng náo nhiệt, các loại món ăn vặt vô cùng hấp dẫn, Dạ Nghiên Tịch bước vào liền cảm thấy rất thèm ăn.
Phong Dạ Minh cùng cô đi vào, vừa nhìn thấy một vài sạp hàng đồ ăn vặt, Dạ Nghiên Tịch liền bị một xấp bánh nướng hấp dẫn, vì rất thơm.
"Em muốn ăn cái này." Dạ Nghiên Tịch dắt tay Phong Dạ Minh tới, gọi hai phần bánh.
Dạ Nghiên Tịch cầm bánh lên, ăn rất ngon miệng, Phong Dạ Minh ngồi bên cạnh với cô, thấy Dạ Nghiên Tịch vẫn chưa có ý định rời đi, tiếp tục tìm kiếm đồ ăn ở phía trước, anh liền ôm lấy vai cô, không để người đi đường đụng vào cô.
Dạ Nghiên Tịch ăn xong một chiếc bánh, vẫn bị hương thơm ở đây cuốn hút, cô lại chạy tới sạp hàng bên cạnh ăn một bát sủi cảo, món ăn ở đây cũng rất hợp khẩu vị của cô.
"Em thích ăn các món có vị chua." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, Phong Dạ Minh ở trước mặt thấy cô như một con mèo ham ăn liền ngẫm nghĩ nói: "Anh phải nghiên cứu công thức nấu ăn, ở nhà nấu cho em ăn."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng ạ!"
Ăn xong sủi cảo, Dạ Nghiên Tịch lại gói hai phần món ăn mình yêu thích mang về nhà, Phong Dạ Minh đưa cô về lại xe.
Về tới nhà, Dạ Nghiên Tịch hai ngày liền không muốn ăn gì, lần này lại ăn một lúc quá nhiều, tới đêm cô bắt đầu nôn nghén, cho tới tận gần sáng mới dừng lại.
Ăn xong nôn hết, Phong Dạ Minh vô cùng xót ruột, sáng sớm liền xuống lầu nấu cho cô một tô mì, Dạ Nghiên Tịch cũng vô cùng mệt mỏi.
Cô không ngờ giai đoạn đầu mới mang thai lại mệt tới vậy, bây giờ cô chỉ nghỉ làm thế nào để ăn được một chút chứ không nghĩ gì khác.
Chắc là từ khi trưởng thành tới giờ, đây là lần đầu tiên chỉ nghĩ tới ăn, mặc dù không muốn ăn nhưng trong đầu lại nghĩ tới các món ăn, tới trái cây cũng thích ăn vài loại.
Sáng sớm, khi Dạ Nghiên Tịch chưa tỉnh dậy, Phong Dạ Minh đã xuất hiện ở chợ rau gần đó, anh đi chọn giúp cô một ít rau, đặc biệt là rau có vị chua, sau đó lại mua thêm một ít trái cây tươi để ăn dần.
Đợi tới khi Dạ Nghiên Tịch dậy anh đã chuẩn bị xong một mâm đồ ăn sáng thịnh soạn.
Binh vương trước đây, bây giờ cam tâm tình nguyện trở thành đầu bếp riêng của cô.
- --
Truyện này nhóm dịch drop nên trong thời gian ngắn tới không có tiếp nhé, khi nào có mình sẽ cập nhật ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...