Phong Dạ Minh nói với năm người còn lại: "Chúng ta xuất phát thôi, Nghiên Tịch ở lại đây."
"Không, em muốn đi với mọi người." Dạ Nghiên Tịch kiên quyết nói.
"Được, hai người ở lại theo dõi tình hình, những người khác đi theo tôi." Phong Dạ Minh nói.
Sau khi để một người ở lại, Dạ Nghiên Tịch liền cầm trang bị ngồi vào xe của Phong Dạ Minh tiến về phía trước.
Họ đi tới vị trí cách nhóm người kia chừng hai kilomet thì xuống xe, mục đích của bọn họ không chỉ là dọa đám người đó bỏ chạy mà là phải bắt sống, vì những kẻ dám tới đây là tội phạm có tiền lệ.
Phong Dạ Minh vừa xuống xe liền kéo Dạ Nghiên Tịch ra sau lưng mình: "Nấp sau lưng anh."
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, cảm giác được sự bảo vệ của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Cô cái cho dù có năng lực lợi hại tới thế nào đi nữa, khi cảm nhận được sự bảo vệ của người yêu cũng đều rất cảm động.
Những đội viên khác ai nấy thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, Phong Dạ Minh giơ tay ra hiệu cho họ tiếp cận với tội phạm bằng hình thức bao vây.
Lúc này, trong tay mỗi người họ đều cầm một chiếc máy tính bảng, có thể hiển thị phạm vi hoạt động của nhóm tội phạm này.
Bây giờ năm người bọn chúng đã tập trung lại một chỗ, không phân tán hành động. Hơn nữa nhìn bọn chúng giống như đang làm gì đó.
Bỗng nhiên, trong bầu trời đêm, ở một nơi yên tĩnh cách đây không xa vọng lại một tiếng súng, mặc dù dùng thiết bị giảm thanh nhưng vẫn vô cùng chói tai.
"Bọn chúng bắt đầu săn bắt rồi." Dạ Nghiên Tịch phẫn nộ nắm chặt tay lại.
"Nghiên Tịch, cẩn thận một chút." Phong Dạ Minh khẽ dặn dò.
Năm gã bọn chúng lúc này đã săn được hai con thú, đang ngồi đó lột da nhưng bọn chúng không biết rằng đang có người tiến lại gần.
Bọn chúng dùng súng săn, uy lực rất lớn, có thể đây là một cuộc bao vây vô cùng nguy hiểm, Phong Dạ Minh giao phó một câu trong tai nghe: "Mọi người hãy tìm chỗ nấp kín, đợi mệnh lệnh của tôi."
Bốn người tới đây đều không dám lơ là, sau khi nấp kín liền trả lời. Dạ Nghiên Tịch lúc này đang nấp ở một đống cát nhỏ, có thể nhìn thấy công việc vô cùng tàn nhẫn của năm kẻ kia, chiếu đèn, chửi bới, không phải là băng nhóm nước ngoài nhưng vô cùng hung hãn, không phải là người mới vào nghề.
Phong Dạ Minh trầm giọng ghé sát tai nghe: "Nghe lệnh của tôi, tôi đếm một, hai, ba, mọi người chọn mục tiêu gần nhất, tước vũ khí trong tay chúng."
Khi Phong Dạ Minh đếm tới ba, chỉ nghe một tiếng súng nổ, anh lao ra giống như một bóng ma.
Bốn người khác cũng mau chóng hành động, đám người kia chưa kịp có phản ứng gì đã bị họ hạ gục xuống đất, hoặc giành lấy súng trong tay, tất cả đều bị tước vũ khí.
Tuy nhiên Dạ Nghiên Tịch vẫn nấp ở chỗ kín, khi cô nhìn thấy một gã đang định rút ra một khẩu súng ngắn để bắn, súng trong tay Dạ Nghiên Tịch liền bắn thẳng vào tảng đá bên cạnh hắn, khiến hắn giật mình, khẩu súng vừa rút ra cũng rơi xuống đất.
Một anh lính đàn anh nhặt súng lên, cười nhạt nói: "Còn định đánh lén?"
Dạ Nghiên Tịch bước ra từ trong bóng tối, nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành thắng lợi.
Bắt sống nhóm người này, trói chúng đưa lên xe, đợi sáng mai cảnh sát phái người áp giải đi.
Nhóm người Phong Dạ Minh trở về cứ địa, luân lưu canh gác, đợi trời sáng. Trời vừa sáng, cảnh sát liền có mặt, sau khi dẫn theo đám người kia đi còn mang tới một tin tức.
Gần đây bọn họ phát hiện ra một nhóm săn bắt trái phép của nước ngoài vào trong khu vực này, số lượng gần hai mươi tên, hiện tại vẫn chưa thấy tung tích nhưng chắc chắn đang nhằm vào số lượng linh dương ở khu vực này.
"Mọi người phải chú ý an toàn, có việc gì cũng phải lập tức báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tới chi viện ngay." Đại đội trưởng nói xong liền dẫn người rời đi.
Phong Dạ Minh nhìn về phía cấp dưới ở xung quanh, anh nheo mắt lại nói: "Mọi người nghe thấy cả rồi đấy, mục tiêu tiếp theo của chúng ta số lượng khá nhiều, mọi người hãy giữ vững tinh thần, hoàn thành sứ mệnh của chúng ta, kể từ lúc này chúng ta sẽ luân lưu trực ban, đồng thời khu vực giám sát mở rộng ra trong vòng một trăm cây số."
Sáu người còn lại đều gật đầu tán thành, Dạ Nghiên Tịch nói: "Em lên xe nghỉ một lát."
Phong Dạ Minh liền quan tâm nhìn cô, Dạ Nghiên Tịch bước lên xe.
Nhóm người mà họ đợi, trong vòng hai ngày vẫn không thấy tăm hơi đâu, có lẽ bọn chúng cũng đang chờ đợi điều gì đó.
"Vẫn không thấy tung tích của bọn chúng đâu, rốt cuộc bọn chúng đang đợi gì?" Có một anh lính đàn em chăm chú theo dõi tới mức mắt cay sè.
"Có lẽ bọn chúng đang đợi thời gian thích hợp."
"Nhưng chúng ta cũng không thấy bóng dáng của chúng đâu cả, lẽ nào bọn chúng không ở trong vòng một trăm cây số này?"
"Chúng ta cũng không thể chắc chắn máy bay không người có thể giám sát mọi vị trí, có lẽ là ở góc chết."
Phong Dạ Minh nheo mắt trầm ngâm, anh có dự cảm nhóm người này không phải là săn bắt trộm.
Dạ Nghiên Tịch ngồi nghiên cứu bản đồ, cô là một người có suy nghĩ thận trọng, cô nhìn một địa điểm nhấp nhô trên bản đồ, liền hỏi Phong Dạ Minh: "Anh xem đây có phải là vùng núi đá không?"
Phong Dạ Minh cúi người nhìn, gật đầu: "Khá giống đấy!"
"Nếu như là khu vực núi đá, vậy thì sẽ có sơn động xuất hiện, bọn chúng có chừng hơn hai mươi tên, không thể nào biến mất hết, nhất định đã ẩn nấp rồi."
"Anh có cảm giác mục đích của bọn chúng không phải săn bắt trộm, nếu không sẽ không thể nào vẫn chưa hành động như vậy." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Một anh lính đàn anh tò mò hỏi: "Vậy anh cho rằng bọn chúng làm gì?"
"Trên thế gian này có rất nhiều hình thức phạm tội, giá trị cao hơn nhiều so với buôn bán da động vật, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải làm rõ đám người này đang ở đâu?"
"Vậy chúng ta hãy tới khu vực này một chuyến." Dạ Nghiên Tịch đề nghị.
Phong Dạ Minh gật đầu nói với cô: "Anh và Tiểu Cao đi, mọi người ở đây đợi tin tức."
Tiểu Cao là người có vai trò anh cả trong nhóm sáu người, vô cùng có tiếng nói.
Anh nhướng mày không phản đối: "Được, tôi đi với anh một chuyến."
Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn theo hai người: "Hai anh chú ý an toàn đấy."
"Nghiên Tịch, em đang lo cho anh ta, hay lo cho anh vậy?"
"Đừng giỡn nữa, em lo cho cả hai." Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn.
Phong Dạ Minh nhìn cô bằng ánh mắt an ủi: "Yên tâm, đợi tin của anh."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch và anh nhìn nhau rất lâu.
Khụ... Nghiên Tịch, hãy suy nghĩ tới cảm giác của sáu kẻ độc thân này với có được không?" Tiểu Cao ngắt quãng ánh mắt thâm tình của hai người.
Dạ Nghiên Tịch liền đỏ mặt, nhưng ánh mắt ngập tràn tình yêu của cô đối với Phong Dạ Minh thì không thể che lấp.
Phong Dạ Minh nói với Tiểu Cao: "Chúng ta đi thôi."
Hai người lái xe rời đi, Dạ Nghiên Tịch nhìn theo xe của họ đi xa, trái tim cô cũng bay đi theo.
Dọc đường đi Phong Dạ Minh và Tiểu Cao không hề nói chuyện gì, sau khi lái xe được gần bốn mươi phút, hai người liền để xe lại đi bộ, không muốn để đối phương phát hiện ra.
Quả nhiên khu vực Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy trên bản đồ là một vùng núi đá đen sì, giống như một con dã thú khổng lồ đang ẩn nấp, cũng giống như một con rắn khổng lồ đang cuộn mình.
Tiểu Cao đi sau lưng Phong Dạ Minh, nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của anh, anh ta không khỏi ngưỡng mộ, trong vùng địa hình này anh ta hoàn toàn không dám chắc có thể trèo lên, Phong Dạ Minh vẫn tay không trèo lên, ném xuống một sợi thừng kéo anh ta lên.
Khi tay Tiểu Cao được anh nắm chặt kéo lên, anh ta khẽ nói một câu: "Cám ơn."
Phong Dạ Minh liếc nhìn anh ta: "Khách sáo gì chứ?"
"Không giấu gì anh, bây giờ tôi bắt đầu thích anh rồi đấy." Tiểu Cao khẽ nói.
Phong Dạ Minh liền quay đầu lại nói: "Tôi không thích đàn ông."
Tiểu Cao nghẹn lời, nhưng anh biết Phong Dạ Minh hiểu ý của anh, đây chẳng qua là một câu nói đùa mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, lần này Tiểu Cao đi không chỉ vì nhiệm vụ mà còn để giám sát con người Phong Dạ Minh.
Trước khi đi, Dạ thủ trưởng gọi anh tới phòng làm việc giao phó riêng, yêu cầu anh để tâm quan sát suốt quá trình, sau khi trở về báo cáo lại mọi hành động của Phong Dạ Minh.
Có thể nói rằng, lời nói của Tiểu Cao chính là một trong số những chứng cứ quyết định Phong Dạ Minh sau này có được chấp nhận hay không.
"Có ánh lửa." Phong Dạ Minh kéo anh ta lại, hai người nằm sấp trong bóng tối, phát hiện ở phía xa có ánh lửa bao trùm.
"Quả nhiên bọn chúng ẩn nấp ở đây, không biết chúng đang làm gì?"
"Chắc là làm những việc phi pháp." Phong Dạ Minh dứt lời liền nói với anh: "Anh ở đây đợi, tôi qua bên đó xem xét thử."
"Cẩn thận chút."
Phong Dạ Minh biến mất khỏi vị trí cũ, Tiểu Cao thở dài, thực lực của binh vương không phải bỗng nhiên mà có, toàn thân anh toát lên bản lĩnh khiến người khác sợ hãi, kính nể.
Phong Dạ Minh mới đi chưa được mười lăm phút, Tiểu Cao đã thấy anh quay trở về: "Tra ra được điều gì không?"
Phong Dạ Minh gật đầu, sắc mặt có vẻ căng thẳng.
"Những người này đang làm gì vậy?"
"Buôn người."
"Cái gì? Bọn họ ở đây, sao có thể làm được?"
"Tôi nghi ngờ dưới núi đã kia là một dòng sông ngầm, tập trung ở biên giới, bọn chúng sẽ vận chuyển nhân khẩu bán ra nước ngoài từ đây." Phong Dạ Minh nhíu chặt mày.
Tiểu Cao lập tức sững người: "Vậy đây không đơn giản là săn bắt trộm, đây là hành vi phạm tội nghiêm trọng nhất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...