Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Trên địa hình không mấy bằng phẳng này, Phong Dạ Minh ôm theo Dạ Nghiên Tịch không ngừng chảy máu về sơn động, cho dù lúc này anh sợ hãi vô cùng nhưng anh vẫn không thể hoảng loạn.

Dạ Nghiên Tịch giơ tay xoa lên má anh, dùng chút sức lực cuối cùng để cảm nhận.

Nhìn gương mặt lo lắng của anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, cô vô cùng xót ruột.

Nhưng cô cảm thấy bóng tối đang gọi cô, cảm thấy cả thế giới đang chao đảo, cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại, tay cô dần buông xuống.

"Nghiên Tịch, đừng ngủ, cầu xin em đừng ngủ, sắp tới nơi rồi." Giọng Phong Dạ Minh khẩn cầu, trong giọng nói khàn khàn có tiếng nghẹn ngào.

Cuối cùng sơn động của họ cũng ở ngay trước mắt, Phong Dạ Minh đặt cô nằm thẳng trên mặt đất, xé vội ba lô lấy ở trong ra toàn bộ dụng cụ, thuốc cầm máu có thể dùng tới, anh cắn răng lấy một chiếc kẹp, đổ cồn sát trùng, anh ngậm chặt đèn pin, trán vã mồ hôi cởi áo Dạ Nghiên Tịch, không cởi ra được liền dùng kéo cắt, cuối cùng vết thương đang chảy máu không ngừng cũng xuất hiện.

Có một viên đạn găm bên trong, nếu không lập tức gắp đạn ra, Dạ Nghiên Tịch sẽ mất máu tới chết.

Vì thế lúc này anh không có lựa chọn nào khác, anh nhất định phải làm vậy.

Anh cầm một chiếc dụng cụ khác, tách cơ thịt bên ngoài vết thương của Dạ Nghiên Tịch ra, dựa vào ánh sáng của đèn pin, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, tìm viên đạn trong người cô.

Mồ hôi vã ra trên trán anh, sức chú ý của anh dồn hết vào thời khắc này, cuối cùng sau một vài lần thăm dò, kẹp của anh cẩn thận gắp được viên đạn ra, đạn còn dính máu, đúng là thứ chí mạng.

Phong Dạ Minh không ngừng nghỉ giây phút nào, anh liền lấy nước sát trùng làm sạch vết thương cho cô, dùng bông cầm máu băng bó vết thương, sau khi Phong Dạ Minh làm xong toàn bộ những việc này anh mới phát hiện ra thân nhiệt của Dạ Nghiên Tịch lạnh vô cùng, anh vội vàng cởi áo của mình, mình trần ôm cô vào lòng, dùng áo ngoài của mình mặc lên người cô, giúp cô giữ ấm.

Hơi thở của Dạ Nghiên Tịch vẫn còn rất yếu ớt nhưng rốt cuộc vẫn sống sót, Phong Dạ Minh ôm lấy người cô, thân nhiệt ấm áp truyền qua người cô giúp cô bớt lạnh.


Vết thương của Dạ Nghiên Tịch đã cầm máu, đôi mắt Phong Dạ Minh đỏ hoe, cuối cùng cũng nhắm lại, một giọt nước mắt xuất hiện ở khóe mắt anh.

Không ai biết được tâm trạng ban nãy của anh, đó là tâm trạng đáng sợ nhất trên thế gian này.

Anh không dám tưởng tượng tới việc cô xe rời xa, anh tuyệt đối không cho phép cô rời xa anh.

"Nghiên Tịch, anh không cho phép em rời xa anh, mau quay lại bên cạnh anh." Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, trái tim anh như muốn rỉ máu.

Còn người khiến người con gái anh yêu bị thương lại chính là người anh em từng cứu mạng anh, con đường hắn đang đi khiến anh vừa căm hận vừa tức giận.

Dạ Nghiên Tịch nằm trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm cơ thể anh, ý thức cũng hơi hồi phục trở lại, có điều cô mệt mỏi không mở mắt ra được, chỉ có thể khẽ gọi anh: "Dạ Minh..."

Tay cô khẽ giơ lên.

Phong Dạ Minh lập tức vui mừng nắm lấy tay cô: "Anh đây."

Dạ Nghiên Tịch dựa vào ngực anh, nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, khóe miệng nở một nụ cười.

Cô không chết, tuyệt quá.

"Em mệt quá... lạnh quá!" Dạ Nghiên Tịch khẽ run rẩy trong lòng anh, từ khi quen biết anh tới giờ cô chưa bao giờ yếu ớt thế này trước mặt anh.

Cô giống như một con thú nhỏ cần anh bảo vệ, Phong Dạ Minh dịu dàng ôm chặt lấy cô, gương mặt tuấn tú khẽ chạm nhẹ lên má cô, cảm nhận gò má man mát của cô, toàn bộ nhiệt độ cơ thể trên người anh đều truyền hết sang người cô.


Thời gian đã là mười một giờ trưa, ánh nắng bên ngoài vẫn không thể chiếu vào, lúc này Phong Dạ Minh nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, là tiếng bước chân của đại đội trưởng, anh khẽ đặt Dạ Nghiên Tịch xuống, lắng nghe tiếng bước chân từ hướng này vọng tới.

Anh liền đoán đó là người của đội trưởng Lý, quả nhiên là họ.

"Phong thiếu gia, Dạ tiểu thư, hai người sao rồi?"

"Nghiên Tịch bị thương rồi, cần phải đưa gấp tới bệnh viện trị thương."

"Được, Phong thiếu gia, tôi phái mấy người hộ tống hai người trở về, điều trị cho Dạ tiểu thư là việc cần cấp."

"Đội trưởng Lý, tôi nghĩ bọn chúng đã vận chuyển đi rồi, có điều bây giờ mọi người hãy bám theo tung tích của chúng xem có tìm được lộ tuyến mà chúng biến mất hay không." Phong Dạ Minh nói, hai tiếng trước, Thẩm Kiệt bị thương bỏ chạy liền lập tức chuyển dời địa điểm. "Chúng tôi đã tới trễ rồi." Đội trưởng Lý nói xong liền vẫy tay: "Đi theo tôi xuống kiểm tra."

Phong Dạ Minh mặc áo của anh cho Dạ Nghiên Tịch, che đi phần áo bị anh xé ra, anh khoác đại một chiếc T-shirt màu xanh quân đội, đưa tay bế Dạ Nghiên bước ra.

"Phong thiếu gia, có cần chúng tôi giúp gì không?" Cấp dưới ở bên cạnh liền hỏi.

"Không cần." Phong Dạ Minh từ chối, bạn gái của anh, cho dù có xa thế nào đi nữa anh cũng vẫn bế được.

Trên con đường dẫn tới đây, lúc này đang đậu rất nhiều xe, do binh sĩ lái xe đưa họ về lại phương hướng của xưởng chế tạo vũ khí.

Trên đường đi, Dạ Nghiên Tịch thiếp đi trong lòng Phong Dạ Minh, cô ngủ rất say, khuôn mặt dần hồng hào trở lại nhưng nhìn vẫn vô cùng yếu ớt, nhất định phải chuyển tới bệnh viện lớn để điều trị.


Về tới xưởng chế tạo vũ khí cũng đã là hoàng hôn, đội trưởng Lý đã chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân đợi sẵn, đợi đưa Dạ Nghiên Tịch về thành phố A trị thương.

Trên đường đi Phong Dạ Minh không rời Dạ Nghiên Tịch một bước, cho tới khi đưa Dạ Nghiên Tịch vào phòng bệnh của bệnh viện Hoàng Gia, bác sĩ kiểm tra cho cô anh mới bị cách ly ra ngoài cửa sổ.

Đạn trong người Dạ Nghiên Tịch đã được lấy ra, việc khử trùng cũng được làm rất tốt, dường như không cần phải làm lại phẫu thuật. Khi Dạ Nghiên Tịch được đẩy ra, cô đã tỉnh lại, được mặc áo bệnh nhân sạch sẽ, mấy chỗ trầy xước trên mặt do cành cây cào vào cũng đã được dán gạc.

Phong Dạ Minh nhìn cô, ánh mắt cô cũng đang nhìn anh, giống như khoảng cách từ sống tới chết rồi lại từ chết tới hồi sinh.

Ánh mắt của hai người đều không rời xa đối phương, đan xen lẫn nhau.

Dạ Nghiên Tịch được đẩy vào phòng bệnh, Phong Dạ Minh ngồi xuống nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng hỏi: "Cảm thấy sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"

"Không sao rồi, cám ơn anh đã cứu em." Dạ Nghiên Tịch cảm kích, vì cô thực sự đã trải nghiệm được cảm giác cái chết ở ngay trước mặt. Cô thực sự tưởng rằng mình sẽ phải vĩnh biệt thế giới này.

Lúc đó cô thực sự không nỡ chết đi, không muốn rời xa ba mẹ người thân, không muốn rời xa anh.

"Ngốc à, nói gì vậy?" Phong Dạ Minh cúi người hôn nhẹ lên trán cô.

"Cho dù phải giành người với diêm vương thì anh cũng không để em rời xa anh."

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười yếu ớt, sau đó nói với anh: "Anh đã nói với đội trưởng Chu chưa?"

"Anh còn chưa kịp nói với anh ấy."

"Đừng nói với anh ấy, anh ấy mà biết, ba mẹ em cũng sẽ biết, em không muốn làm ba mẹ sợ hãi." Dạ Nghiên Tịch nói.


"Được, nghe lời em." Phong Dạ Minh luôn lấy cô làm trọng.

"Cho dù ba mẹ biết được thì cũng chỉ nói em bị thương nhẹ thôi." Dạ Nghiên Tịch không muốn ba mẹ lo lắng cho mình.

"Quả nhiên là Thẩm Kiệt, bây giờ anh có dự định gì?" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, cô biết nếu Thẩm Kiệt vẫn còn sống thì anh không thể không quản.

"Cậu ta vẫn còn sống, anh rất vui, nhưng những việc cậu ta đang làm khiến anh rất thất vọng." Phong Dạ Minh nói, huống hồ Thẩm Kiệt còn làm cô bị thương, anh có một suy nghĩ muốn giết hắn ta.

Chỉ có điều khi anh nổ súng, anh vẫn cảm thấy do dự, chỉ bắn bị thương hắn ở chân.

"Dạ Minh, Thẩm Kiệt đã không còn là anh em tốt của anh năm xưa nữa, anh đối với hắn không thể mềm lòng, lần sau gặp hắn, hoặc là anh phải bắt hắn, hoặc trực tiếp ra tay." Dạ Nghiên Tịch khuyên anh, vì Thẩm Kiệt đã trở thành một sát thủ tàn bạo.

Cô biết họ sớm muộn gì cũng sẽ chạm trán.

"Nếu như anh gặp lại cậu ta, anh sẽ cho cậu ta một cơ hội cải tà quy chính, nếu như cậu ta vẫn không chịu tỉnh ngộ anh sẽ đích thân giải quyết cậu ta." Phong Dạ Minh không thể để hắn làm một kẻ phản bội tổ quốc.

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cô rất mệt, có điều nghĩ tới điều gì đó, gương mặt cô bất giác ửng hồng, lúc trước tuy không mở mắt nhưng ý thức của cô đã tỉnh táo.

Vì thế cô biết áo trước ngực mình bị anh cắt ra.

Phong Dạ Minh cũng chú ý thấy Dạ Nghiên Tịch lúc này có vẻ thẹn thùng hiếm có, anh bất giác ngây người vài giây.

Anh vô cùng nhạy bén nghĩ ngay tới nguyên nhân khiến cô bối rối, anh khẽ cúi người xuống: "Đã là người của anh rồi còn xấu hổ gì chứ?"

Dạ Nghiên Tịch lập tức mỉm cười: "Đâu đã phải."

"Sớm muộn cũng sẽ là vậy, đợi em khỏe lại rồi tính." Ánh mắt Phong Dạ Minh nóng bỏng nhìn xuống mặt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui