Sau khi Thẩm Lạc Lạc đi khỏi, Dạ Nghiên Tịch cũng cảm nhận được tâm trạng oán hận của cô ấy khi rời đi.
Cô nhìn chàng trai đang nằm trên giường nói thẳng: "Lạc Lạc thích anh."
Phong Dạ Minh hơi trừng mắt: "Có khi nào em nhìn nhầm không? Cô ấy chỉ coi anh là anh trai thôi."
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu cầm một quả quýt ở bên cạnh lên bóc vỏ: "Em là con gái, giác quan thứ sáu không thể sai được, có lẽ tình cảm của anh, đối với cô ấy mà nói lại không phải tình anh em, em có thể khẳng định với anh rằng, tình cảm cô ấy dành cho anh là tình yêu nam nữ."
Ánh mắt Phong Dạ Minh thấp thoáng vẻ căng thẳng, có lẽ anh có thể đánh nhau tay đôi với người khác nhưng anh vô cùng không giỏi xử lý những việc liên quan tới tình cảm nam nữ.
"Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ bộc lộ với cô ấy về phương diện này, việc này không thể nào đâu." Phong Dạ Minh lắc đầu.
Dạ Nghiên Tịch là con gái, nhạy cảm hơn anh về vấn đề này, cô nghiêm túc nói: "Em cho rằng anh nên nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nói rõ với cô ấy rằng anh đối với cô ấy chỉ là tình cảm anh em, nếu không nếu như cứ để cô ấy hiểu nhầm thế này sẽ gây tổn thương đối với cô ấy."
Phong Dạ Minh gật đầu: "Có lẽ em nói đúng, anh không giỏi xử lý việc này."
"Vậy chiều anh tạm thời đừng xuất viện! Bác sĩ nói anh đòi xuất viện, em thấy anh cứ ở lại thêm một tối nữa, dù sao vết thương trên bụng anh vẫn chưa lành hẳn." Dạ Nghiên Tịch khuyên anh.
Phong Dạ Minh đành nói: "Ừ, nghe theo em." Dứt lời anh lại hỏi khẽ: "Tối nay em vẫn ở đây cùng anh chứ?"
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Có chứ."
Bây giờ mẹ cô cũng không ở nhà, nhà có một mình cô, ở đâu cũng được.
Nghe cô đồng ý ở lại, Phong Dạ Minh lập tức mỉm cười: "Được, vậy anh sẽ ở lại thêm một tối nữa."
Hai người giống như bạn lâu năm, cho dù tùy ý ở cạnh nhau cũng không cảm thấy nhàm chán, khó xử.
Dạ Nghiên Tịch giết thời gian bằng cách đọc sách, sách cô mà theo tới đây còn chưa đọc hết, vừa hay có thể tiếp tục giết thời gian.
Còn về việc ba hôm nữa cô phải tham gia yến tiệc, cô cũng không nhắc tới, dù sao thì đó cũng chỉ là một bữa tiệc nhàm chán, nếu như không có nhiệm vụ cô chẳng qua cũng chỉ tới lộ diện, chào hỏi bên tổ chức sau đó ra về.
Bây giờ tham gia mang theo nhiệm vụ của đội trưởng Chu, cô sẽ coi hôm đó là ngày làm việc.
Phong Dạ Minh gối đầu lên tay, dưới hàng lông mi dày là một đôi mắt sâu thẳm đang chớp chớp, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân anh.
Dạ Nghiên Tịch liếc mắt nhìn anh mấy lần, không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Dạ Nghiên Tịch hiếu kỳ hỏi.
"Anh đang nghĩ nên làm thế nào để Lạc Lạc hiểu rằng tình cảm của anh dành cho cô ấy là tình anh em, để cô ấy không lãng phí thời gian với anh nữa." Phong Dạ Minh được Dạ Nghiên Tịch nhắc nhở, nghĩ tới việc hôm nay Thẩm Lạc Lạc ở bên cạnh anh, đúng là đôi lúc trong ánh mắt cô ấy nhìn anh đều toát lên quá nhiều ái mộ.
Anh là một người đàn ông, khá ngu ngơ về chuyện tình cảm, trừ khi anh chủ động tấn công sẽ giống như một con báo chính xác nhằm thẳng con mồi, chủ động ra đòn, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Lòng ái mộ của người khác đối với anh sẽ không thuộc phạm vi suy nghĩ của anh, nhưng nếu như xử lý không tốt cũng sẽ là một việc phiền phức.
Huống hồ, Thẩm Lạc Lạc là người anh phải chăm sóc, anh không muốn cô ấy bị tổn thương.
"Em nói xem, anh nên từ chối Thẩm Lạc Lạc thế nào mới không làm tổn thương cô ấy?" Phong Dạ Minh hỏi cô.
Dạ Nghiên Tịch gấp sách lại, nói thực lòng, cô cũng không có kinh nghiệm xử lý các vấn đề tình cảm nam nữ thế này, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em cũng không biết, anh nên trực tiếp trao đổi với cô ấy sẽ có hiệu quả."
"Anh cho rằng không ổn, nếu nói thẳng ra chắc chắn sẽ khiến cô ấy đau lòng!"
Phong Dạ Minh lắc đầu.
"Hay là em giúp anh hẹn một chuyên gia tư vấn tình cảm, bảo cô ấy nghĩ cách giúp anh?" Dạ Nghiên Tịch đề nghị.
Phong Dạ Minh bật cười: "Không cần phải vậy đâu!" Dứt lời anh liền cầm điện thoại, bắt đầu lên mạng tìm kiếm cách xử lý các vấn đề tình cảm, nói không chừng sẽ tìm được một vài cách hay.
Dạ Nghiên Tịch thấy anh rầu rĩ, cô cũng không giúp gì được cho anh cả.
Phong Dạ Minh rất ít xem các topic về tình cảm, lúc này đang nghiêm túc nghiên cứu các chủ đề phương diện này, coi rất tỉ mỉ.
Dạ Nghiên Tịch cũng hiểu được tầm quan trọng của Thẩm Lạc Lạc đối với anh, cô cũng có cảm giác cần bảo vệ và chăm sóc cho Thẩm Lạc Lạc.
Chỉ có điều với tình hình hiện tại, nếu không để Thẩm Lạc Lạc hiểu ra điều này cô ấy sẽ bị tổn thương.
Cả buổi tối, Phong Dạ Minh cũng không nghiên cứu ra được kết quả gì, đối với anh mà nói, anh thực sự không có tế bào tình cảm.
Thậm chí còn cảm thấy đau đầu, anh liền vứt điện thoại sang một bên, nói thẳng với Dạ Nghiên Tịch: "Thôi, anh cứ nói thẳng với cô ấy, anh sắp phải ra nước ngoài, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, sau này không về nước nữa, hơn nữa sẽ bảo cấp dưới bảo mật nghiêm ngặt hành tung của anh, không nói cho cô ấy biết, em thấy như vậy có được không?"
Dạ Nghiên Tịch nghe xong cảm thấy cách này không tồi, Thẩm Lạc Lạc chỉ là người bình thường, thế giới của cô ấy và họ hoàn toàn khác biệt.
"Được thôi, anh quyết định là được." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Phong Dạ Minh cảm thấy cách này không tồi, vì thế quyết định như vậy.
Sáng sớm, Dạ Nghiên Tịch đánh răng rửa mặt ở bệnh viện xong liền đi lấy bữa sáng cho Phong Dạ Minh.
Lúc này anh đã hoàn toàn giống như người khỏe mạnh, anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc đen nhánh hơi dài che xuống trán, có phần đôi phần sức sống rạng ngời.
Trong bệnh viện, Dạ Nghiên Tịch đang giúp anh điền thông tin xuất viện, cô nói với anh: "Em đi trước nhé, lát nữa anh nói chuyện với Thẩm Lạc Lạc, tốt nhất đừng lôi em vào."
"Anh biết rồi." Phong Dạ Minh mỉm cười ôm lấy cô nói: "Sắp tới anh sẽ sống ở nhà ông anh, khi nào em tới thăm anh đây?"
"Xem tình hình. Có thời gian em sẽ tới thăm anh." Dạ Nghiên Tịch nói, cô nhìn đồng hồ: "Em về trước đây."
Phong Dạ Minh nhìn theo bóng cô rời đi, một lát sau đó thì Thẩm Lạc Lạc tới, trong tay cô còn ôm một bó hoa tươi, xách theo trái cây mới mua vào, vừa vào phòng đã thấy anh thu dọn xong quần áo, cô ngạc nhiên nói: "Anh Dạ Minh, anh muốn xuất viện sao?"
"Ừ! Hôm nay xuất viện, Lạc Lạc, cám ơn em hai ngày qua đã chăm sóc anh." Trong lời nói của Phong Dạ Minh có thêm phần khách sáo.
"Không cần đâu, đây là việc em nên làm." Thẩm Lạc Lạc thấy Dạ Nghiên Tịch không ở đây, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ.
"Anh Dạ Minh, sau khi anh xuất viện sẽ đi đâu? Về nhà sao?" Thẩm Lạc Lạc hỏi dò.
Phong Dạ Minh lắc đầu mỉm cười: "Không, anh có nhiệm vụ mới rồi, có lẽ hai ngày nữa sẽ ra nước ngoài."
"Anh lại ra nước ngoài? Anh còn đang bị thương mà!" Thẩm Lạc Lạc xót ruột nhìn anh.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Chỉ là bị thương nhẹ, không sao cả, Lạc Lạc, khi anh không ở đây, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy, có việc gì có thể tìm đội trưởng Chu của sở cảnh sát, anh đã nói với anh ấy rồi, mọi vấn đề của em, anh ấy đều có thể xử lý."
Mắt Thẩm Lạc Lạc đỏ hoe, nói như vậy cô lại phải rời xa anh sao?
"Không, anh Dạ Minh, em không muốn rời xa anh, anh trai em đã bỏ em mà đi rồi, em không muốn rời xa anh nữa." Thẩm Lạc Lạc sụt sịt, thực sự không nỡ rời xanh anh.
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ nhẹ dỗ dành: "Lạc Lạc, đây là sứ mệnh của anh, anh không thể sống cuộc sống của người bình thường, vì thế hãy cứng cỏi, sống lạc quan!"
"Vậy bạn gái của anh thì sao? Cô ấy sẽ ra nước ngoài cùng anh chứ?" Lời nói của Thẩm Lạc Lạc lập tức có chút đố kỵ.
"Em nói Nghiên Tịch sao? Cô ấy giống anh, thân mang sứ mệnh, bọn anh là cùng một loại người, hai người yêu nhau đồng thời cũng bảo vệ lẫn nhau, lần này anh có thể sống được cũng là nhờ cô ấy cứu anh." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Khóe mắt Thẩm Lạc Lạc đỏ hoe, đáy mắt vô cùng kinh ngạc, cô biết mình có thích chàng trai trước mắt này thế nào đi nữa thì cũng không phải là người cùng thế giới với anh, anh giống như một anh hùng, chỉ có thể sùng bài, không thể chiếm hữu.
"Chị ấy yêu anh không?" Thẩm Lạc Lạc khẽ hỏi một câu.
"Tình cảm của anh và cô ấy từ lâu đã không thể dùng từ yêu để đong đếm, cô ấy là mạng sống của anh." Câu nói này là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Phong Dạ Minh.
Trái tim Thẩm Lạc Lạc lập tức chùng xuống, cô có thể cảm nhận được tình yêu Phong Dạ Minh dành cho Dạ Nghiên Tịch, cô không thể nào so sánh được.
Trong nội tâm cô đã nảy sinh ít nhiều thay đổi, cô lặng lẽ ngẫm nghĩ một lát sau đó ngẩng đầu lên nói: "Anh Dạ Minh, em chúc phúc cho hai người."
Phong Dạ Minh thở phào trong lòng, bật cười nói: "Cám ơn, anh sẽ chuyển lời câu nói này của em tới Nghiên Tịch."
Thẩm Lạc Lạc biết rằng trong thế giới của anh cô không thể làm được gì cả, nếu như có Dạ Nghiên Tịch ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, vậy thì cô chỉ có thể chúc phúc cho họ.
Khi Thẩm Lạc Lạc rời đi, trong lòng vô cùng không nỡ, cô len lén lấy điện thoại chụp mấy tấm hình của Phong Dạ Minh làm kỉ niệm và cất giữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...