Thời gian theo dõi cũng qua đi rất nhanh, chớp mắt mà ba ngày đã trôi qua, ngày hôm đó, Dạ Nghiên Tịch cũng như mọi ngày, ăn cơm xong cô liền ngồi ở đây quan sát về bên cửa sổ đối diện.
Đột nhiên, có một bóng dáng lạ lẫm tiến vào tầm mắt của cô, đây không phải là mấy gã đàn ông mà cô vẫn thường theo dõi, bờ vai của gã đàn ông này vừa to lại vừa vững chãi, hắn mặc một chiếc áo nỉ có mũ màu đen, hắn lại còn cao hơn hẳn mấy gã đàn ông bên cạnh. Dạ Nghiên Tịch nheo mắt lại, từ lúc rèm cửa được kéo ra cho đến giờ thì người đàn ông này chưa hề quay đầu lại, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của hắn.
Đột nhiên Dạ Nghiên Tịch có một dự cảm không lành, gã đàn ông này có khi nào chính là tên đầu sỏ của đám lính đánh thuê mà Phong Dạ Minh muốn đối phó đó không?
Đúng lúc này thì gã đàn ông đó quay người hướng về phía cửa sổ, Dạ Nghiên Tịch nhìn qua ống nhòm cũng có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng toát ra từ trên người hắn ta.
Trong long cô cảm thấy căng thẳng, cô cũng nhìn ra được bên dưới cái mũ của hắn lộ ra vầng trán thấp thoáng vết sẹo đó, hắn chính là kẻ đó.
Dạ Nghiên Tịch khẽ hít một hơi rồi quay sang nói với người đàn ông đang xem phương án ở trên giường: “Gã đàn ông mà anh muốn tìm đã xuất hiện rồi, hắn đang ở ngay căn phòng đối diện.”
Toàn thân Phong Dạ Minh bỗng chốc dấy lên một sự phẫn nộ, anh lập tức cúi người xuống cầm ống nhòm lên nhìn, anh vô cùng chắc chắn khẳng định: “Chính là hắn.”
Nói xong, tâm trạng của Phong Dạ Minh có chút không ổn định, anh bấu chặt nắm đấm, cảm tưởng như anh có thể xông tới căn phòng đó mà giao chiến với gã đàn ông này bất cứ lúc nào.
Dạ Nghiên Tịch có chút lo lắng đưa tay ra nắm lấy bả vai anh: “Đừng kích động, sớm muộn gì anh cũng sẽ có cơ hội này thôi, nhưng không phải là bây giờ.
Hai ngọn lửa thù hận đang rực cháy trong đôi mắt của Phong Dạ Minh lúc này đã tiêu tan vì lời khuyên giải của cô.
Anh gật gật đầu: “Tôi mong chờ ngày đó đến sớm chút.”
“Hắn đến rồi, chắc là Hắc Xà cũng sẽ sớm xuất hiện thôi, nhiệm vụ lần này của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi.
Phong Dạ Minh lại cúi người xuống tiếp tục thăm dò tình hình bên đối diện, gã đàn ông này rõ ràng đã trở thành kẻ cầm đầu của bọn chúng, mấy tên thủ hạ trong phòng đều răm rắp nghe theo.
Hắc Xà nhất định vô cùng coi trọng hắn.
Phong Dạ Minh nhìn Dạ Nghiên Tịch đang ở bên cạnh thu dọn, trong lòng anh đột nhiên dấy lên một cảm giác lo lắng vô cùng mãnh liệt, anh biết rằng sẽ khó mà tránh được một cuộc chiến ác liệt sẽ xảy ra.
Nhưng anh không hy vọng cô sẽ tham gia, người khác anh không quản, anh chỉ cần cô sống sót.
“Dạ Nghiên Tịch, nếu tôi cầu xin cô rút khỏi nhiệm vụ lần này thì cô có đồng ý không?” Phong Dạ Minh khẽ hỏi.
Dạ Nghiên Tịch đang thu dọn, nghe thấy câu nói này của anh cô liền bình tĩnh ngẩng đầu rồi vô cùng kiên định đáp lại: “Không bao giờ, tôi nhất định phải tham gia.”
Phong Dạ Minh cắn môi, anh có chút không kiềm chế được sự nôn nóng của bản thân: “Cô căn bản là không biết rằng mình đang đối mặt với ai đâu, nếu cô gặp phải gã đàn ông ở phòng đối diện kia thì chắc chắn cô không có cơ hội sống sót trở về.
Anh không cách nào mường tượng ra được nếu trong cuộc chiến này nếu Dạ Nghiên Tịch phải đối đầu với gã đàn ông đó thì sẽ có kết cục như thế nào, gã đó ngoài sự hung ác thô bạo ra thì cũng chẳng hề nể nang phụ nữ, thậm chí hắn sẽ còn có cả hành vi lăng nhục.
Dạ Nghiên Tịch có thể cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt anh, nhưng nếu như cô đã gia nhập ngành này thì chưa từng nghĩ tới chuyện làm con rùa rụt cổ, dẫu rằng biết là có nguy hiểm nhưng cô cũng sẽ không làm một kẻ đào ngũ.
“Đừng lo lắng, tôi cũng chẳng yếu đuối như anh nghĩ đâu.” Dạ Nghiên Tịch nói xong vỗ vỗ vai anh: “Anh vẫn nên chăm lo cho bản thân mình thì hơn!”
Trong lòng Phong Dạ Minh vẫn luôn có một cảm giác vô cùng lo lắng, đó là sự quan tâm, là tình yêu của anh dành cho cô nhưng anh lại không thể bộc lộ ra quá nhiều.
Anh thích cái tính cách hoang dã khó thuần của cô, nhưng có lúc anh thật sự cô có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên, sang sớm ngày hôm sau Dạ Nghiên Tịch liền nhận được điện thoại của đội trưởng Chu bảo bọn họ rút lui, Hắc Xà đã tới rồi, hắn đang sắp xếp cho đàn em tiến vào hòn đảo đó, phía cảnh sát cũng đã chuẩn bị sắp đặt cho người của mình giả làm thân phận của du khách tới đó ở.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh vội vã đi tới cuộc họp, Mạc Hạo và cấp dưới cũng đã ở đó, đội trưởng Chu đang chỉ định tường tận phương án của kế hoạch công kích lần này.
Đầu tiên, sẽ phân bố một nhóm người lên đảo cải trang thành du khách để tiềm phục ở đó quan sát trước, tiếp sau đó sẽ sắp xếp những người khác ở xung quanh đảo để đề phòng đám người Hắc Xà trốn mất.
Còn như gián điệp giả làm người mua thì đội trưởng Chu không để Dạ Nghiên Tịch đi mà dùng một cấp dưới bị phân công ở nơi khác trong thời gian dài của Mạc Hạ, cấp dưới này chưa từng lộ mặt, lần này dùng thân phận mới là bên mua để trà trộn vào đám khách hàng của Hắc Xà.
Khách hàng lần này mà Hắc Xà tập hợp đều là đám người vô cùng lắm tiền ở khắp thành phố a, ngoài giao dịch ra thì bọn chúng còn tổ chức một buổi yến tiệc trên đảo để chúc mừng sự hợp tác làm ăn lâu dài từ nay về sau của chúng.
Phong Dạ Minh nghe thấy người được chọn làm gián điệp mà không kìm được khẽ thở phào một tiếng trong lòng.
“Bây giờ, những người đầu tiên lên đảo của chúng ta đã xác định xong, trong những người đang ngồi ở đây có hai người Nhan Tịch và Mạc Hạo sẽ trở thành đồng đội cùng lên đảo, tôi hy vọng rằng hai người có thể giả làm vợ chồng son lên đảo để hưởng tuần trăng mật.
Lời của đội trưởng Chu vừa dứt thì bầu không khó trong phòng họp lập tức trở nên có chút lạ lùng, đặc biệt là vài cấp dưới của Mạc Hạo, bọn họ đều nhìn anh tủm tỉm cười, còn bản thân Mạc Hạo cũng chỉ cười cười, tim của Dạ Nhan Tịch cũng đập mạnh liên hồi, đội trưởng Chu cố ý sao?
Thế nhưng có một người lại chẳng hài lòng, Phong Dạ Minh lập tức giơ tay lên: “Đội trưởng Chu, tôi cảm thấy đề nghị này không ổn.”
“Ồ! Tại sao thế?” Đội trưởng Chu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt cảu Dạ Nghiên Tịch cũng nhìn sang anh ta, không hiểu vì sao mà cô lại có một dự cảm chẳng lành, người đàn ông này định nói cái gì vậy?”
Phong Dạ Minh khẽ nhướn mày nói: “Trong thời gian giám sát, vì không muốn để thủ hạ của Hắc Xà nghi ngờ nên nhiều lần chúng tôi đã cùng đứng ở lan can, trong mắt của bọn họ thì tôi và cô ấy đã là tình nhân,hơn nữa thì chúng tôi còn từng có…tiếp xúc tương đối thân mật rồi.”
Lời này vừa thốt ra thì khuôn mặt của Dạ Nhan Tịch bị câu nói của anh làm cho tức tối đến mức nóng ran cả lên.”
“Phong Dạ Minh, tôi với anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp.” Dạ Nghiên Tịch cảnh cáo nói.
Mạc Hạo cũng cười cười: “Nếu đã như vậy thì để cho Dạ Minh và Nhan Tịch giả làm tình nhân lên đảo trước đi!”
Đội trưởng Chu cũng chỉ đành điều chỉnh phương án: “Được, vậy quyết như vậy đi, hai người chuẩn bị đi nhé, chiều nay sẽ có một nhóm du khách xuất phát ra đảo, hai người cũng đi theo cùng họ! Giải tán.”
Dạ Nghiên Tịch ngồi vào vị trí, khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn đỏ bừng, Mạc Hạo cùng cấp dưới rời khỏi đó trước, Phong Dạ Minh cũng vẫn chưa đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn sang cô, có chút rụt rè thăm dò biểu hiện của cô.
Anh sợ cô tức giận.
Dạ Nghiên Tịch cũng chẳng thèm nhìn anh, cô cầm tư liệu lên đi khỏi bàn, đúng lúc này thì Phong Dạ Minh lập tức đi tới đưa tay ra tóm lấy cổ tay cô: “Có phải cô giận tôi không?”
Dạ Nghiên Tịch ngoảnh đầu lại cảnh cáo một câu: “Sau này đừng có nói linh tinh.”
Phong Dạ Minh lại cảm thấy rằng chắc chắn là cô đã giận rồi, có phải anh đã chia rẽ cơ hội của cô và Mạc Hạo rồi không?
Ba giờ chiều ra biển, có một đoàn du lịch đang thẳng tiến, Dạ Nghiên Tịch mặc một chiếc váy kẻ caro, trước ngực cô còn đeo máy ảnh, mái tóc dài buộc túm lên, toàn thân cô toát ra đầy khí chất nghệ thuật.
Còn bên cạnh cô, Phong Dạ Minh mặc một chiếc áo phông màu đen, quần kaki, anh đeo một chiếc kính râm, mái tóc đen được tạo kiểu chau chuốt, nhìn anh hệt như một phú nhị đại cao ngạo lạnh lùng.
Dạ Nghiên Tịch giơ máy ảnh lên chụp phong cảnh phía xa xa, lúc này có hai cô bé đáng yêu bước tới bên cạnh cô cũng muốn đòi xem cảnh biển, trong lòng Dạ Nghiên Tịch bất giác dấy lên sự lo âu, trên thế giới này cái khó lường nhất chính là tai hoạ.
Người bình thường lên đảo có lẽ không biết rằng bọn họ hòn đảo mà mình đặt chân lên đã trở thành địa điểm giao dịch của xã hội đen.
Nơi này có thể sẽ xảy ra một cuộc đấu súng ác liệt bất cứ lúc nào.
Lúc này có một phụ nữ ăn mặc trang điểm trông vô cùng thời thượng bước tới chăm sóc cho hai đứa con gái sinh đôi xinh xắn này.
“Hai cô bé con trông thật đáng yêu.” Dạ Nghiên Tịch cười khen ngợi.
“Cám ơn cô.” Người phụ nữ đó vô cùng tự hào, sau đó cô ta nhìn sang người đàn ông đứng cạnh cô: “Hai người đã có em bé chưa?”
Rõ ràng cô ta đã coi bọn họ là một cặp vợ chồng rồi.
“Chúng tôi…” Dạ Nghiên Tịch còn chưa kịp trả lời.
Phong Dạ Minh vô cùng tự nhiên khoác lấy vai cô rồi nói với người phụ nữ đó: “Chúng tôi cũng đang lên kế hoạch chuẩn bị, cũng đến lúc phải đẻ một đứa rồi.”
Toàn thân Dạ Nghiên Tịch khẽ gồng lên nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô lại rất tự nhiên.
“Vợ ơi, anh cũng muốn đẻ một đứa con gái.” Phong Dạ Minh ghé sát vào tai cô thân mật lên tiếng.”
Lúc này thì nụ cười của Dạ Nghiên Tịch cũng trở nên khiên cưỡng, hai đứa trẻ đó lại chạy sang chỗ khác, mẹ của chúng cũng theo qua đó, Dạ Nghiên Tịch quay mặt hướng về phía biển, lẳng lặng hất tay của người đàn ông bên cạnh xuống.
Khoé miệng Phong Dạ Minh cong lên nở nụ cười mãn nguyện: “Thật sự là tôi thích con gái lắm.”
“Vậy thì anh có thể tìm một cô gái khác để sinh con cho anh.” Dạ Nghiên Tịch giơ máy ảnh lên chụp cảnh xế chiều đằng xa.
Phong Dạ Minh khẽ cười áp sát lại phía cô: “Tôi chỉ muốn người đó là em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...