Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

"Không có lần sau." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng cảnh cáo một câu.

"Cô từng hôn chưa vậy? Trước đây có bạn trai chưa?" Phong Dạ Minh bất ngờ hỏi.

Tiếng lòng của Dạ Nghiên Tịch lập tức bị anh dễ dàng giật đứt.

Chết tiệt, vừa rồi là nụ hôn đầu của cô.

Cô quên mất việc nụ hôn đầu của mình bị mất ở đây vì cô không giống các cô gái bình thường khác, quá để tâm tới việc này.

Bây giờ anh nhắc tới cô mới nhớ đó là nụ hôn đầu cô giữ suốt hai mươi sáu năm, không hiểu tại sao mặt cô đỏ bừng, lại còn hơi nóng. Phong Dạ Minh quay đầu lại nhìn, "lẽ nào cô chưa từng có bạn trai?"

Dạ Nghiên Tịch không muốn bị anh chê cười, lập tức gắng gượng trả lời một câu: "Có chứ, sao vậy? Có liên quan gì tới anh sao?"

Trong ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng chút hụt hẫng, thì ra trong tim cô từng có người khác? Là ai có diễm phúc hẹn hò với cô?

Dạ Nghiên Tịch cảm thấy không khí trong xe dường như hơi lạnh, cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh, chỉ thấy anh đang cầm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, bất giác cô cảm nhận được cảm giác hụt hẫng lan tỏa trên người anh.

Sao vậy? Lẽ nào anh thực sự quan tâm?

"Sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ gặp gỡ bạn trai trước đây của cô, xem anh ta là người thế nào." Phong Dạ Minh quay đầu nhìn cô, giọng điệu kiên định.

Dạ Nghiên Tịch bất giác muốn cười, nhưng lời đã nói ra rồi, cô không thể lại tự phản bác chính mình.

Xe của Phong Dạ Minh chạy vào sở cảnh sát vừa dừng lại liền bị gọi đi họp.

Đối với sự việc lần này, họ thu hoạch rất phong phú, bắt được một lượng ma túy lớn, thành công ngăn cản việc thành phố này bị ma túy xâm nhập.

"Dạ Minh, Nghiên Tịch, hai người vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi, việc này chỉ là một góc của tảng băng trôi, chúng ta còn có mục tiêu hành động lớn hơn."


"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu đứng dậy rời khỏi vị trí, Phong Dạ Minh cũng lập tức đi theo cô.

Phòng ký túc xá của hai người ở cạnh nhau, hành lý của Dạ Nghiên Tịch được mẹ cô thu dọn gửi tới, khi cô thu dọn hành lý, đi tìm áo ngủ, cô cầm ra hai chiếc áo ngủ hai dây gợi cảm, đầu cô muốn nổ tung. Cô không hề mua áo ngủ kiểu này! Chắc chắn là mẹ cô cố tình gửi tới, cô bất giác muốn cười, cô chẳng qua mới hai mươi sáu tuổi! Thực sự chưa phải là ế!

Chắc mẹ cô đã bị anh chị họ nhà họ Cung ảnh hưởng, vì thế lúc này đang cố gắng gả cô đi cho bằng được.

Bây giờ trong nhà cô là lớn nhất, em trai nhỏ hơn cô mấy tuổi nên chưa vội, vì thế mẹ cô chắc chắn đang quá rảnh rỗi.

Dạ Nghiên Tịch tìm khắp lượt cũng không tìm thấy chiếc áo ngủ thứ hai, bây giờ bày ra trước mặt cô là một chiếc áo ngủ màu mận chín, một chiếc màu trắng sữa, cô đành phải chọn chiếc màu mận chín đứng lên đi tắm.

Dạ Nghiên Tịch mặc xong áo ngủ bước ra, lau mái tóc dài và sấy khô xong, khí chất toàn thân tỏa ra phong tình nữ tính, đâu có thể tưởng tượng được cô vừa mới giao đấu một trận với đàn ông.

Dạ Nghiên Tịch sấy khô tóc, thu dọn giường, chuẩn bị lên giường đọc tin tức, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, lúc này còn ai tới tìm cô? Cô nhanh nhẹn xuống giường, khi bước tới cửa cô mới nhớ tới áo ngủ trên người mình, cô vội vàng lấy một chiếc áo dài trên móc treo quần áo khoác lên người, kéo chặt vạt áo trước ngực sau đó mới ra mở cửa.

Chàng trai ngoài cửa không phải là Phong Dạ Minh thì là ai?

"Có việc gì không?" Dạ Nghiên Tịch có chút phòng bị nhìn anh.

"Tôi quên mang sạc điện thoại rồi, cho tôi mượn của cô dùng tạm." Chàng trai lên tiếng nói.

Dạ Nghiên Tịch nheo mắt, anh thực sự qua mượn sạc điện thoại sao?

Khi cô quay người đi lấy sạc, sau lưng anh cũng bước vào phòng cô. Hít thở hương thơm nữ tính thuộc về cô trong không khí, anh bất giác tham lam hít thêm hai hơi.

Đồng thời anh cũng phát hiện ra dưới chiếc áo khoác ngoài của cô là một chiếc áo ngủ màu mận chín, ánh mắt anh lập tức sâu sắc thêm vài phần, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lượt.


Dạ Nghiên Tịch cầm sạc điện thoại quay người lại thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô vội đưa tay che ngực: "Nhìn xong rồi thì về phòng đi." Nói xong liền vứt sạc điện thoại vào lòng anh.

Phong Dạ Minh đưa tay ra đón: "Mai trả lại cho cô."

Nói xong anh liền quay người đi về, vừa bước tới cửa, anh vẫn có chút tò mò hỏi: "Cô chắc là mình từng có bạn trai chứ?"

Trái tim Dạ Nghiên Tịch lập tức căng thẳng, nhướng mày nói: "Anh hỏi rõ ràng như vậy làm gì?"

Phong Dạ Minh giống như người quá rảnh rỗi, mỉm cười nói: "Chỉ cần là việc tôi cảm thấy hứng thú, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

"Anh... anh không điều tra được đâu, đây là việc riêng của tôi, không mấy ai biết." Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng trả lời.

Ánh mắt Phong Dạ Minh sâu sắc vui vẻ, xem ra anh không cần điều tra, vì giọng nói của cô chứng tỏ một sự thật, cô đang nói dối, cô tuyệt nhiên không hề có bạn trai.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt anh, trong lòng thầm rầu rĩ, không ngờ cô chưa đánh đá tan, chết tiệt, quên mất anh được huấn luyện đặc biệt, đặc biệt là khả năng thăm dò nói dối.

"Mai gặp lại!" Tâm trạng Phong Dạ Minh cực kỳ vui vẻ, khi bước ra ngoài cửa, miệng anh còn nở một nụ cười.

Dạ Nghiên Tịch đóng cửa lại, tâm trạng vô cùng rầu rĩ.

Sáng sớm, trong phòng họp của cục cảnh sát, Dạ Nghiên Tịch mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát mới được cấp, chiều cao dong dỏng gần một mét sáu tám, mảnh mai không mất đi sự dịu dàng nữ tính, sự gia nhập của cô khiến đám đàn ông độc thân của cả cục cảnh sát đều có cảm giác nhiệt huyết hồi sinh.

Cho dù không thể nảy sinh câu chuyện gì đó cùng cô nhưng có thể cùng làm việc với cô cũng đã là vinh hạnh lớn nhất của họ.

Vị trí của Dạ Nghiên Tịch được đặt cạnh Phong Dạ Minh, anh không mặc trang phục cảnh sát, mà vẫn là trang phục áo đen quần đen bình thường anh thích mặc, loại người này vừa nhìn đã biết là người không theo kỉ luật.


Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn về phía cô, trong ánh mắt đó cũng rất nóng bỏng. Cô mặc trang phục cảnh sát nhìn mang vẻ đẹp đặc biệt.

"Trả sạc cho tôi." Dạ Nghiên Tịch chọc nhẹ vào vai anh.

Phong Dạ Minh có mang trả cho cô, anh móc sạc từ trong túi áo ra đưa tới trước mặt cô, Dạ Nghiên Tịch cầm lấy, sạc điện thoại trong phòng họp.

Lúc này trong tay mọi người đều đã có thêm một tập tài liệu mới, chính là mục tiêu lớn nhất lần này - Hắc Xà, hôm qua thành công bắt được hàng, giá trị lên tới gần năm mươi triệu tệ.

Điều này là tổn thất rất lớn đối với Hắc Xà, nhưng người mua ở đây rất nhiều vì thế thời gian sắp tới hắn sẽ đích thân tới đây bàn chuyện làm ăn, sắp sửa có một số lượng hàng lớn tuồn vào trong nước, bán ra thị trường, trách nhiệm của họ chính là ngăn cản lô hàng này, bắt được Hắc Xà, cắt đứt và đánh tan tổ chức buôn bán ma túy của hắn.

Bạch Lang chỉ là thuộc hạ cấp dưới, người trong tay không đông, có điều bên cạnh Hắc Xà có rất nhiều vệ sĩ, hơn nữa còn có cả lính đánh thuê quốc tế ở bên cạnh, vì thế tiếp cận hắn sẽ rất khó, muốn bắt sống càng khó hơn.

Có điều đối với cảnh sát, khó khăn lớn thế nào đi nữa cũng phải khắc phục, chức trách của họ chính là mang lại hòa bình cho xã hội.

"Chúng tôi đã kiểm tra rồi, lần này Bạch Lang lọt lưới, trên người bọn chúng không có thiết bị chụp hình vì thế Dạ Minh và Nghiên Tịch trong mắt bọn chúng vẫn là gương mặt mới, thích hợp chủ động tiếp cận nhóm người này."

"Tôi chấp nhận mọi sự sắp xếp." Giọng Dạ Nghiên Tịch rất kiên định.

Trong mắt Phong Dạ Minh vẫn có chút lo lắng cho cô, anh lo lắng cho sự an toàn của cô.

Cảm giác này khác với lo lắng cho tính mạng của thuộc hạ trước đây, trong mắt anh, Dạ Nghiên Tịch cho dù có năng lực xuất sắc thì cũng vẫn là một người cần được bảo vệ.

Đấy chính là cảm giác khi thích một người, trên người liền có điểm yếu! Trái tim anh đã có lo lắng và cản trở, không còn là người không có gì để bận tâm nữa.

Sau khi tan họp, Phong Dạ Minh chủ động ở lại, đội trưởng Châu chuẩn bị rời đi thì bị anh gọi lại.

"Đội trưởng Châu, tôi có việc này muốn nói với anh."

"Nói đi!" Đội trưởng Châu quay lại nhìn anh.

"Dù thế nào đi nữa, Nghiên Tịch là ái nữ của Dạ thủ trưởng, chúng ta không thể để cô ấy quá mạo hiểm, sau này có nhiệm vụ nguy hiểm cứ giao cho tôi là được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành." Trong giọng nói của Phong Dạ Minh toát lên sự bảo vệ của anh đối với Dạ Nghiên Tịch.

Đội trưởng Châu trầm ngâm một lát: "Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ."


"Hi vọng lời tôi vừa nói anh đừng nói với Nghiên Tịch." Phong Dạ Minh mỉm cười, quay người rời đi.

Đội trưởng Châu nhìn theo bóng anh, ánh mắt thoáng vẻ khen ngợi.

Phong Dạ Minh bây giờ cũng có một bàn làm việc, ở ngay cạnh Dạ Nghiên Tịch, lúc này ánh mắt cô đang nhìn qua: "Vừa rồi anh gọi đội trưởng Châu ở lại nói gì thế?"

Phong Dạ Minh mỉm cười: "Cô lo lắng tôi và anh ấy nói chuyện gì chứ?"

"Anh không nói thì thôi." Dạ Nghiên Tịch cầm tài liệu lên xem.

Phong Dạ Minh liền ghé sát lại: "Tôi bảo anh ấy là sau này nếu có nhiệm vụ phải nhập vai như tối qua, nhất định phải tìm chúng ta, vì chúng ta phối hợp rất ăn ý."

"Anh... không có cơ hội như vậy nữa đâu." Dạ Nghiên Tịch nhíu mày từ chối.

Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ nhẹ nhõm, cô từ chối như vậy, sau này bất cứ việc nguy hiểm nào cô cũng không tham gia là tốt nhất.

Anh thực sự muốn dựa vào sức lực của một mình mình bắt được Hắc Xà, có điều bây giờ không phải là lúc anh có thể tùy tiện hành động, anh nhất thiết phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.

Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lại quay sang nhìn anh, Phong Dạ Minh lập tức tặng cô một nụ cười tương đối lưu manh.

Dạ Nghiên Tịch không trúng mánh này nhưng hai nữ cảnh sát trẻ tuổi đi ngang qua lập tức bị quyến rũ, sững sờ nhìn anh vài giây sau đó mới thẹn thùng bỏ đi.

Dạ Nghiên Tịch bất giác nghiêm túc nói: "Đừng tỏa sức quyến rũ của anh ở đây, nơi này không phải là nơi anh gợi tình."

Phong Dạ Minh lập tức vuốt mái tóc đẹp trai của mình: "Không có cách nào cả, đẹp trai không phải lỗi của tôi."

Dạ Nghiên Tịch bị anh chọc cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Phong Dạ Minh thấy cô cười cũng cảm thấy rất có thành tựu, có thể chọc cô gái mình thích bật cười đó là việc vui nhất của mỗi người đàn ông.

Có điều nhiệm vụ tiếp theo không hề đơn giản, thân thế của Hắc Xà vô cùng hùng hậu, đây sẽ là một trận ác chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui