Đến cổng tập đoàn Cung Thị, Nhan Dương đang đợi đó, thấy xe của anh chạy tới, cô ấy kéo cửa ngồi vào ghế phó lái, nói với vẻ hơi kinh ngạc: "Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi mua đồ."
"Mua đồ?" Nhan Dương thấy khó hiểu, ông chủ sắp có một cuộc họp quan trọng cơ mà!
Cung Dạ Tiêu nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt chán chường, anh nheo mắt lại: "Cô suy nghĩ xem, đàn ông tặng quà gì để xin lỗi phụ nữ là tốt nhất."
Nhan Dương thấy buồn cười, ông chủ lại đắc tội với cô Trình rồi à?
Nhan Dương không dám cười anh, mà nhìn với vẻ mặt nghiêm túc: "Cung Tổng, nếu là tôi thì tôi sẽ thích nhận những thứ xinh đẹp tinh tế như dây chuyền kim cương hoặc vòng tay kim cương."
Cung Dạ Tiêu nghĩ ngợi rồi nói: "Được, đi đến tiệm đá quý."
Trước một cửa tiệm đá quý cỡ lớn ở lân cận, xe của Cung Dạ Tiêu đỗ tại đó, Nhan Dương đi vào mua vòng tay với anh.
"Cung Tổng, tôi cảm thấy tặng vòng tay sẽ khá thích hợp, bởi vì thứ như nhẫn kim cương thì anh phải tặng trong lúc cầu hôn hoặc trong một trường hợp đặc biệt nào khác, còn dây chuyền thường thì phụ nữ đều sẽ mua một sợi mà họ thường đeo, còn vòng tay thì lại là thứ các cô gái hay thiếu, nếu thích thì họ sẽ mang trong lúc phối đồ hoặc lúc đi ra ngoài."
Cung Dạ Tiêu khá hài lòng với lời đề nghị này, tất nhiên là anh hy vọng thứ anh tặng cho Trình Ly Nguyệt sẽ được cô đeo thường xuyên.
Tiếp sau đó chính là màn xem vòng tay rồi, chọn được một chiếc vòng tay kim cương hồng hiếm thấy có giá khoảng 500.000 tệ, vừa đơn giản vừa tinh tế vừa không làm mất đi vẻ đẹp nữ tính.
Sau khi chọn xong, Cung Dạ Tiêu trả tiền, anh dẫn theo Nhan Dương đi đến cửa công ty của Trình Ly Nguyệt.
"Cung Tổng, hay anh đích thân mang lên đó tặng đi!" Nhan Dương hỏi anh, dù sao đây là quà của anh, cô mang đi tặng thay thì hình như không được tốt cho lắm.
"Cô mang lên đi! Đừng nói là tôi ở dưới này." Cung Dạ Tiêu thấy hơi lúng túng.
Nhan Dương chỉ đành gật đầu, đẩy cửa bước xuống, cầm theo tư liệu và một chiếc hộp màu vàng đi lên.
Trong văn phòng, Trình Ly Nguyệt đang trả lời email, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, cô xoay đầu lại nhìn, là Nhan Dương trợ thủ của Cung Dạ Tiêu, cô mỉm cười: "Mời vào."
Nhan Dương đẩy cửa vào, mỉm cười với cô, đi đến bên cạnh cô, đặt tư liệu và hộp nhung xuống, "Cô Trình, đây là tư liệu mà cô cần, còn cái này là một món quà Cung Tổng chọn riêng cho cô, mong cô nhận lấy."
Trình Ly Nguyệt nhìn chiếc hộp màu vàng đặt bên trên tư liệu, vừa nhìn là biết thứ quý giá trong tiệm kim cương đá quý, cô cau mày: "Tại sao anh ta lại tặng cái này cho tôi."
"Tôi cũng không rõ lắm" Nhan Dương biết ông chủ là một người thích giữ thể diện, cô ấy không thể nói xấu anh được.
Trình Ly Nguyệt cầm lên mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay xinh đẹp, vừa cá tính vừa xinh, đặc biệt là từng viên kim cương hồng nhỏ nhắn, lấp lánh rực rỡ.
"Cô Trình, thật đẹp, tôi đeo vào cho cô nhé!" Nhan Dương lập tức khen ngợi. "Thôi, cô trả cái này lại cho anh ta, tôi chỉ cần tư liệu là được." Trình Ly Nguyệt nói xong, đặt vòng tay trở về, trả lại cho Nhan Dương và rút đi phần tư liệu bên dưới.
Nhan Dương chớp mắt, sửng sốt vài giây, "Cô Trình, đây là tấm lòng của ông chủ chúng tôi, cô thật sự nhẫn tâm từ chối sao?"
"Vô công bất thụ lộc, cô cứ mang về đi!" Trình Ly Nguyệt thật sự không thể nhận, cô làm về mảng thiết kế đá quý, chỉ dựa vào những viên kim cương hồng hiếm thấy kia thì đã biết sợi dây này có giá trị không hề thấp rồi.
"Việc này..." Nhan Dương không biết phải xử lý như thế nài, cô chỉ đành cầm điện thoại, gọi vào số của Cung Dạ Tiêu.
"Sao vậy?" Cung Dạ Tiêu hỏi.
"Cung Tổng, cô Trình không chịu nhận chiếc vòng tay này." Nhan Dương xoay người, khẽ nói với anh.
Trình Ly Nguyệt cũng nghe thấy rồi, Nhan Dương hình như đang nghe chỉ thị gì đó, cô ấy đáp một tiếng: "Vâng."
Nhan Dương cười với Trình Ly Nguyệt, "Cô Trình, cô đợi một chút nhé, ông chủ của tôi sẽ lên đây."
Trình Ly Nguyệt chớp mắt: "Cung Dạ Tiêu đang ở dưới lầu?"
"Đúng vậy."
Trong lúc Trình Ly Nguyệt đang sửng sốt, thì đã nghe thấy một vài tiếng ồn ào bên ngoài, không lâu sau, bóng dáng khí thế bức người của Cung Dạ Tiêu bước vào văn phòng của cô, Nhan Dương thấy thế, vội vàng lùi ra ngoài.
Trình Ly Nguyệt nhìn cái người không mời mà đến, sửng sốt mất một lúc không nói nên lời.
Cung Dạ Tiêu nhìn chiếc hộp nhung trên bàn cô, anh nói: "Đây là quà tôi tặng em, nhận lấy đi!"
Trình Ly Nguyệt nhìn chiếc hộp, cô lắc đầu: "Không, tôi không thể nhận."
Trình Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh, đột nhiên, ngón tay thon dài của anh rút đi tập tư liệu trong tay cô: "Vậy chắc em cũng không cần phần tư liệu này đâu nhỉ."
"Này...tôi cần phần tư liệu này." Trình Ly Nguyệt gấp gáp.
"Nếu em đã cần tư liệu thì phải nhận lấy quà của tôi." Cung Dạ Tiêu tự có cách tặng quà của riêng anh.
Trình Ly Nguyệt cạn lời, cô nhìn anh, anh làm việc cứ phải bá đạo như thế sao?
Dĩ nhiên là Trình Ly Nguyệt cần gấp phần tư liệu này, cô chỉ đành gật đầu, "Anh chắc chắn muốn tặng cái này cho tôi?"
Cung Dạ Tiêu mở hộp, lấy chiếc vòng tay xinh đẹp từ trong đó ra, nắm lấy bàn tay phải nhỏ nhắn trắng ngần của cô rồi đeo nó vào.
Kim cương màu hồng đi kèm với sợi dây màu vàng hổ phách, làm tôn lên nước da trắng mịn như ngọc của cô, trông cực kỳ xinh đẹp.
Cung Dạ Tiêu rất hài lòng, lại bá đạo ra lệnh thêm một câu: "Không có mệnh lệnh của tôi, không được phép tháo xuống."
Nếu nói Trình Ly Nguyệt không có cảm giác gì thì đó là chuyện không thể, đặc biệt là lúc này khi anh cúi đầu cài chiếc vòng lại cho cô, biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt điển trai của anh khiến con tim cô rung động.
Cô nghe rất rõ nhịp tim của mình đang tăng tốc.
Xúc cảm của chiếc vòng tay tinh tế, và độ nóng chỗ làn da khi anh nắm lấy lúc nãy, làm hỗn loạn trái tim của cô.
"Làm gì có ai tặng quà giống như anh?" Trình Ly Nguyệt vẫn oán trách một tiếng, đây là tặng quà hay hành vi cưỡng chế đây?
Cung Dạ Tiêu nhếch môi cười: "Đối với kiểu phụ nữ không ngoan ngoãn như em, chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn thôi."
"Ai không ngoan hả!" Trình Ly Nguyệt cảm thấy anh đang hình dung cô như một đứa con nít.
Cung Dạ Tiêu cười càng tà ác hơn, tiến lại gần cô: "Tôi nói em ngốc, chắc em sẽ không có ý kiến chứ!"
Trình Ly Nguyệt nghe thấy thế, lập tức làm ra vẻ muốn đánh anh: "Tôi có ý kiến lớn lắm đấy nhé."
Cung Dạ Tiêu bật cười, nhìn cô bị chọc cười, đồng tử của anh trở nên sậm màu hơn, con tim như bị thứ gì đó cào nhẹ, ngứa ngáy.
Trình Ly Nguyệt nũng nịu một hồi mới phát hiện ra có hơi thất thố, khuôn mặt cô đỏ ửng, "Nhờ anh đi cho!"
Cung Dạ Tiêu đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Nói ra hình em vẫn còn thiếu tôi một thứ."
"Cái gì?"
"Quà sinh nhật, có thời gian rồi đi chọn một món, không cần quá đắt, em có thể chịu được là được."
Trình Ly Nguyệt thấy hơi đau đầu, đã qua nhiều ngày như thế rồi, mà vẫn còn phải tặng quà sinh nhật cho anh sao?
====
End chương 136
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...