Trên đường đi, cổ tay được hắn đeo chiếc vòng tay kia vào luôn bị hắn nắm chặt. Con đường quay trở về nhà họ Phan, ánh đèn điện phát sáng lung linh, nhưng Nhan Lạc Y lại chẳng có tâm trạng thưởng thức, bởi vì tất cả tâm tư trong lòng cô, đều tập trung vào bàn tay ấy, lòng bàn tay của hắn vẫn luôn ấm áp như thế, hơi ấm đó không ngừng len lỏi vào trong trái tim cô.
Phan Lê Hân nắm tay cô, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bởi vì áp lực công việc của hắn quá lớn, cho nên thời gian để nghỉ ngơi cũng không nhiều.
Đã đến nhà họ Phan, hàng mi dày của hắn trog phút chốc được vén lên, để lộ ra đôi mắt đen láy sâu thẳm, hắn quay đầu nhìn, đôi mắt ấy tựa như một hũ rượu ngon nồng đậm khiến người ta mê say.
Nhan Lạc Y cũng nhìn hắn, trong khoảng khắc hai mắt giao nhau, hô hấp của cô trở lên gáp gáp, xấu hổ tránh né.
“Xuống xe nào!” giọng nói trầm ấm vang lên, hắn dịu dàng cười nói.
Lúc này cô mới rút tay mình ra khỏi tay hắn, ngay cả chiếc vòng tay lạnh lẽo được sưởi bằng hơi ấm của ai kia, cũng dần trở lên ấm áp hơn, chiếc vòng ấy dưới ánh đèn, tỏa sáng lấp lánh như sao đêm của bầu trời.
Liễu phu nhân đang ở phòng khách đợi bọn họ, đã mấy ngày nay không được gặp Nhan Lạc Y, thấy cô, bà liền nhận ra cô đã gầy đi.
Không khỏi xót xa, “Lạc Y, dạo gần đây có phải rất mệt đúng không, trông cháu gầy hẳn đi.”
Nhan Lạc Y lắc đầu cười, bởi vì cô đã thay đổi cách gọi, hiện giờ gọi hắn là anh Lê Hân, nên cô sẽ gọi Liễu phu nhân là dì Liễu.
“Dì Liễu, cháu không sao đâu.”
“Ba nuôi khỏe lên rồi chứ?” Liễu phu nhân dịu dàng hỏi.
Nhan Lạc Y gật gật đầu, “Đã khỏe lên một chút rồi ạ, cũng rất phối hợp điều trị”
“Ừm! Chỉ cần không từ bỏ, thì sẽ có hi vọng.” Liễu phu nhân nói xong, quay người nói với người giúp việc, “Đem chắn tổ yến lên đây đi.”
Ở sau lưng, ánh mắt của Phan Lê Hân dán chặt lên chiếc vòng ngọc đeo ở bên tay trái của Nhan Lạc Y, hắn muốn mẹ mình phát hiện ra nó!
“Mẹ, mẹ cứ nói chuyện với Lạc Y một chút, con lên phòng đọc sách trước.”
“Được! Đi đi!” nói xong, Liễu phu nhân đưa tay kéo Nhan Lạc Y, “Nào lại đây, cháu gái, uống một ít canh tổ yến bồi bổ cơ thể một chút nào.”
Trong lúc Liễu phu nhân kéo tay cô, vô tình đụng phải chiếc vòng ngọc lạnh lẽo, bà ngẩn người, liếc nhìn cổ tay cô.
Nhan Lạc Y vẫn chưa biết ý nghĩa của chiếc vòng tay này, Liễu phu nhân kinh ngạc nâng cổ tay cô lên, hỏi, “Lạc Y, chiếc vòng này là do Lê Hân tặng cháu phải không?”
Nhan Lạc Y giơ cổ tay lên nhìn nhìn, mím môi cười, “Vâng! Nó quý giá quá, cháu sợ sẽ làm hỏng nó mất.”
Liễu phu nhân lập tức quay đầu, dõi theo bóng lưng con trai đang đi lên phòng đọc sách, bà kiềm chế sự kích động, nói với Nhan Lạc Y, “Nó cũng đã tặng rồi, nên cháu cứ yên tâm mà nhận đi! Không dễ vỡ như vậy đâu.” Nói xong, lại cười nói thêm một câu, “Thích không?”
“Vâng! Thích ạ.” cô gật đầu cười.
Liễu phu nhân thầm thở dài, chẳng cần bà phải ra tay lựa chọn nữa, con trai cũng đã có thể làm mọi chuyện rồi, thật tốt! Như vậy Nhan Lạc Y sẽ mãi ở bên cạnh bà.
“Nhan tiểu thư, phu nhân đã chuẩn bị riêng cho cô một bát canh tổ yến, nhân lúc vẫn còn nóng mời tiểu thư đến ăn!”
Liễu phu nhân kéo Nhan Lạc Y đến trước bàn ăn, “Nào lại đây, trời lạnh thế này, uống bát canh tổ yến cho ấm bụng.”
Cô ngồi xuống, nhìn bát canh tổ yến được chuẩn bị vô cùng công phu, nước canh trong vắt có thể nhìn thấy rõ tổ yến bên trong, lòng cô cũng cảm thấy ấm áp vui vẻ hơn.
Liễu phu nhân đi vào bếp, chỉ còn lại cô ngồi trong phòng khách uống canh tổ yến, ánh mắt cô không kìm được quan sát chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình, vừa vặn với cổ tay nhỏ nhắn của cô, cảm giác như được làm riêng cho cô vậy.
Ở trong phòng đọc sách, Phan Lê Hân đang ngồi trước đống văn kiện, xử lý xong công việc của mình, chẳng mấy chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, hắn nhanh chóng đáp lại,“Vào đi.”
Cứ nghĩ người bước vào sẽ là cô, nhưng không ngờ lại là mẹ hắn, Liễu phu nhân đóng cửa lại, nhìn con trai mình, liền bước đến cười vui vẻ.
Phan Lê Hân nhìn mẹ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, hắn biết bà đã phát hiện ra chiếc vòng kia.
Liễu phu nhân đi đến trước mặt con trai, liền hỏi, “Chiếc vòng trên tay Lạc Y, là do con đeo vào cho con bé chứ gì!”
Hắn nhướn mày lên, hàng lông mi vốn rất giống với mẹ hắn, híp mắt hỏi, “Mẹ, mẹ có hài lòng không?”
Liễu phu nhân tức thì thở dài, gật đầu xúc động, “Hài lòng, hài lòng, không thể hài lòng hơn!” nói xong, lại có chút lo lắng đi đến gần con trai, “Vậy Lạc Y nghĩ thế nào? Con bé có thích con không?”
“Cô ấy thích con.” Phan Lê Hân trầm giọng nói.
Lòng Liễu phu nhân cũng yên tâm trở lại, như vậy là bà mãn nguyện rồi.
“Có điều, mẹ, con và Lạc Y vừa mới mở lòng đón nhận nhau, nên cứ đợi thêm một thời gian nữa đã! Trước tiên đừng hỏi cô ấy về vấn đề này, con sợ cô ấy sẽ xấu hổ, dù sao thì tuổi của cô ấy vẫn còn nhỏ.” Phan Lê Hân dặn mẹ mình.
Liễu phu nhân mỉm cười gật đầu, “Mẹ hiểu rồi, Lê Hân à! Lạc Y vẫn còn nhỏ, con cũng phải chú ý cư xử sao cho đúng mực một chút, cứ tiến dần dần, đừng vội.”
Câu nói này khiến gương mặt của hắn đỏ lên, có chút quẫn bách cười cười, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! Con trai mẹ không phải là kiểu người như thế đâu.” Liễu phu nhân cũng cười rộ lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Phan Lê Hân khẽ thở dài, đối diện với chuyện tình cảm, đứng trước mặt mẹ mình, hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn, hơn nữa Lạc Y lại là người mà mẹ hắn cực khổ lắm mới tìm về được, hắn nào dám đối xử với cô như thế.
Ngoài cửa sổ, mưa đột nhiên tí tách rơi, hạt mưa ban đầu chỉ hắt nhẹ lên cửa sổ, lúc sau đã lớn dần lên, mọi năm trời mùa đông rất ít khi mưa, nên cơn mưa này giống như đã được tích luỹ lâu ngày, rơi xuống dưới mặt đất một cách xối xả.
Lúc ăn cơm tối, Liễu phu nhân nhìn ra ngoài, có chút phiền não nói với Nhan Lạc Y, “Lạc Y, hay là tối nay cháu ở lại đây đi! Mưa to thế này, không tiện về nhà đâu.”
Cô cũng có chút bất đắc dĩ, mưa to như vậy, nếu lái xe, phải vô cùng cẩn trọng để tránh xảy ra biến cố, cô nghĩ đến bên cạnh ba nuôi vẫn còn em trai, còn có dì giúp việc cũng ở lại nhà chăm nom, nên gật đầu đồng ý, “Vậy lát nữa cháu sẽ gọi điện cho em trai.”
“Mẹ, vậy mẹ bảo dì Lưu thu dọn phòng khách một chút!” Phan Lê Hân mở miệng nói.
“Đó là điều đương nhiên rồi.” Liễu phu nhân cười nói.
Nhan Lạc Y gọi điện cho em trai, Nhan Tử Dương nói cô cứ yên tâm ở lại đó, cậu sẽ chăm sóc cho ba thật tốt, cô dặn dò vài câu, sau đó cũng yên tâm ở lại nhà họ Phan.
Phòng khách trên tầng ba, do đích thân Liễu phu nhân và dì Lưu bày trí, gian phòng khách này nằm ở bên cạnh phòng ngủ của Phan Lê Hân.
Hắn đang làm việc, cô lại được hắn sắp xếp ngồi ở trong gian phòng khách nhỏ bên cạnh xem tivi, cô bấm chuyển kênh liên tục, bỗng nhiên hiện lên kênh tin tức, cô lập tức dừng lại xem, mà lúc này, màn hình của bản tin chuyển cảnh đến một cuộc hội nghị, trong vài ông kính máy quay, có hắn, đang ngồi ở chính giữa, dường như ánh hào quang đều tập trung hết ở nơi đó. Còn có cảnh hắn và mấy người ngoại giao bắt tay hữu nghị, một người châu Á, nhưng dáng người cao lớn, nên khi đứng cùng người phương Tây, cũng chẳng hề bị lép vế.
Trong mắt của Nhan Lạc Y, ánh lên vài phần ngưỡng mộ, nghĩ đến người đàn ông đó đang ở sát vách phòng mình, trong tim không khỏi dâng lên dư vị ngọt ngào.
Cô nhìn mê say, còn dừng lại mấy lần để ngắm ảnh của hắn, nhưng không hề hay biết khi bản thân đang chăm chú xem, thì hắn đã đứng ở cửa, mỉm cười hứng thú.
Đúng lúc hắn sang đây, lại thấy cô đang ngồi trên sofa không ngừng tua lại tin tức về mình.
Nhan Lạc Y đang mải mê nhìn, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có chút bí bách, cô quay phắt đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hắn, gương mặt nhỏ nhắn của cô tức thì đỏ lên.
“Anh đến đây từ lúc nào thế?” Cô cảm thấy xấu hổ khi bị bắt quả tang.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, khẽ ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, “Muốn nhìn anh thì việc gì phải mở tivi nữa? Anh đang ở trước mặt em, cứ thoải mái mà nhìn đi”
Nhan Lạc Y ôm mặt, cả người ngả vào trong lồng ngực của hắn. Cổ họng hắn bật ra nụ cười nhẹ, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
“Được, anh xem cùng em một lúc, em muốn xem gì nào?”
“Xem chương trình giải trí đi!” Nhan Lạc Y xấu hổ không muốn xem tin tức về hắn nữa.
Phan Lê Hân chuyển đến kênh giải trí, đúng lúc đó hoàng tử tình ca đang đứng trên sân khấu hát vô cùng tình cảm, mắt cô lập tức phát sáng, đây là nam thần trong lòng cô đó!
Hắn nhìn người con gái đang ngồi trong lòng mình, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chàng trai trong tivi, người con trai kia mặc âu phục vô cùng cá tính, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính máy quay, giọng hát cất lên khiến người ta nghe vào cũng thấy bi thương day dứt, nhưng ánh mắt của người cô là ý gì vậy?
Nhan Lạc Y chẳng thể che giấu nổi sự thích thú khi thấy nam thần mà mình yêu thích, đôi mắt sáng rực, đối với cô mà nói, niềm yêu thích này rất bình thường, cũng giống như bạn cảm thấy hứng thú với một bó hoa tươi thắm vậy, vì vậy chàng ca sĩ tạo nên niềm vui khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...