Hành lang bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, ánh mắt của Nhan Lạc Y vẫn ửng đỏ, cha nuôi đột nhiên ngã bệnh khiến cô vốn dĩ đã phải chịu quá nhiều cảnh người thân qua đời giờ trong lòng lại thêm một cảm giác khủng hoảng. Cô được cha nuôi dạy dỗ khôn lớn nhưng lúc cô vừa mới bước ra khỏi cổng trường thì ông ấy lại mắc bệnh thế này.
Cô làm sao báo đáp được công ơn cả đời này của ông ấy chứ? Cô hi vọng cha nuôi mạnh khỏe sống lâu, về hưu rồi thì hưởng niềm vui cuối đời của ông ấy một cách yên ổn thuận lợi.
Nhan Lạc Y gửi một tin nhắn cho em trai, cô hi vọng em trai có thể lại xin nghỉ phép về thăm cha nuôi, bởi vì cha nuôi rất thích Tử Dương.
Thời gian dài đằng đẵng, thấm thoát đã đến tối rồi, Phan Lê Hân ở cùng cô mấy tiếng đồng hồ, do gặp một sự kiện quan trọng cần hắn xử lý gấp nên hắn về văn phòng Phủ Tổng Thống trước, để Tần Chính ở lại đó, có việc gì thì bảo Tần Chính ra mặt thay cô giải quyết.
Lần này bệnh tình của Đỗ Hữu Vọng chuyển biến xấu thành cấp tính, bác sĩ mở hội chẩn ngay trong đêm bàn bạc xem làm cách nào để xử lý bệnh tình của ông ấy, là xử lý bằng phẫu thuật hay là duy trì chữa trị.
Đỗ Hữu Vọng từ sau khi phát hiện bệnh này thì quá lo nghĩ, cộngthêm trong lòng ông ấy vẫn có một nút thắt chưa được cởi, lại gặp phải việc nghỉ hưu nên liên tục chịu đả kích, dẫn đến tình trạng sức khỏe của ông ấy chuyển biến xấu nhanh hơn.
Việc ngất đi lần này chính là một dự báo không tốt.
Nhan Lạc Y hiện giờ cũng chỉ có thể nhìn qua cửa sổ, y tá sẽ thỉnh thoảng đi tới nói cho cô tình hình của Đỗ Hữu Vọng, nhưng tình hình đều không quá lạc quan, còn có mấy lần bác sĩ đi vào làm kiểm tra xong rồi ra ngoài, biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
Mười một giờ tối, bóng dáng của Phan Lê Hân bước nhanh vào, bên ngoài phòng bệnh cao cấp rất ít khách, vì vậy hắn đến cũng sẽ không gây ra sự chú ý.
Phan Lê Hân nhìn trong hành lang, Nhan Lạc Y lưng dựa vào tường, biểu cảm đờ đẫn, hắn bất giác cảm thấy có chút đau lòng.
Nhan Lạc Y nhìn thấy hắn tới, vẻ bi thương vẫn luôn nén nhịn chưa biểu lộ ra lại vì ánh mắt nhìn tới của người đàn ông này mà đột nhiên mở ra một lỗ hổng, nước mắt tràn lên vành mắt, làm nhòa đi tầm nhìn của cô.
Phan Lê Hân lập tức ngồi đến cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng: “Tối đã ăn gì chưa?”
Tần Chính ở bên cạnh trả lời thay cô: “Thưa ngài, cô Nhan chỉ uống mấy ngụm nước, chưa có ăn gì cả.”
Lông mày lưỡi mác của Phan Lê Hân nhíu lại một chút, dịu dàng khuyên cô: “Lạc Y, em muốn ở bên cạnh ba nuôi em thì trước hết em phải không được suy sụp, em phải khiến bản thân duy trì thể lực bất cứ lúc nào, khi ông ấy cần em thì em mới có sức để chăm sóc ông ấy.”
Nhan Lạc Y gật đầu nhẹ: “Em biết.”
Phan Lê Hân nói với Tần Chính: “Anh đến gần đây mua một ít cháo loãng về.”
“Dạ được!” Tần Chính nhận lệnh đi mua.
Phan Lê Hân nói với cô: “Anh đến hỏi bác sĩ tình hình, em chờ anh ở đây.”
“Em đi cùng anh.” Nhan Lạc Y nhướng mắt nói.
“Không cần, anh đi là được rồi.” Phan Lê Hân khuyên một câu, hắn muốn nghe câu trả lời cuối cùng của bác sĩ, mà những lời này cũng không biết Nhan Lạc Y có thể chấp nhận không.
Phan Lê Hân đã đi vào trong văn phòng của bác sĩ, bác sĩ cũng không giấu tình hình với hắn.
Ánh mắt của bác sĩ vô cùng thương tiếc: “Khi lần đầu tiên ông Đỗ đến chỗ tôi làm kiểm tra thì tình hình không tệ như vậy, chỉ là không biết hai tuần này tình hình của ông ấy lại xấu đi nhanh chóng, tế bào ung thư đã lan rộng di căn, cộng thêm ông Đỗ vẫn có bệnh huyết áp cao khá nghiêm trọng. Phẫu thuật có rủi ro lớn, mà dùng thuốc thì cũng nhất thời không thể vào sâu ổ bệnh, chúng tôi cần chờ ông Đỗ tỉnh lại rồi hỏi ý kiến của ông ấy.
“Vậy bác sĩ cảm thấy ông ấy còn có bao nhiêu thời gian?” Phan Lê Hân hỏi.
Bác sĩ bất giác quẹt mồ hôi, đối mặt với việc hỏi thăm của người có vị trí cao của đất nước này nên ông ấy suy nghĩ kỹ, nói ước chừng: “Đại khái còn thời gian nửa năm, đây cũng chỉ là trong trường hợp tình hình điều trị chuyển biến tốt hơn, dĩ nhiên cũng cần điều kiện bản thân của người bệnh và sự hỗ trợ về tố chất tâm lý, nếu không thì khó nói lắm!”
Phan Lê Hân gật gật đầu: “Sáng mai, tôi muốn chuyển ông Đỗ đến bệnh viện Hoàng Gia, xin các anh chuẩn bị đầy đủ thông tin chuyển giao.”
“Được! Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức.”
Khi Phan Lê Hân quay về, không bao lâu thì Tần Chính đã mua cháo loãng và mấy phần điểm tâm về, đặt ở trong phòng nghỉ.
Phan Lê Hân nói với Tần Chính: “Anh chú ý bệnh tình của quản lý Đỗ mọi lúc, có tin gì thì lập tức thông báo cho chúng tôi.”
“Vâng! Thưa ngài.”
Phan Lê Hân nói với Nhan Lạc Y: “Anh cùng em đi ăn chút đồ ăn.”
Nhan Lạc Y quả thực cảm thấy tinh thần không chịu được nữa, cô còn phải trực cả đêm nữa, cô không thể gục được.
Nhan Lạc Y đi theo Phan Lê Hân đến phòng nghỉ ở bên cạnh, Phan Lê Hân thấy cô vẫn chưa động tay nên hắn chủ động lấy thìa ra, mở nắp hộp. Cháo vẫn còn rất nóng, tỏa ra một mùi thơm của rau, cháo rau rất loãng, rất thích hợp với người đói lâu như cô.
Phan Lê Hân đưa thìa cho cô, Nhan Lạc Y đón lấy, cô cúi đầu xuống nuốt từng thìa chậm rãi.
Ánh mắt của Phan Lê Hân nhìn chăm chú với vẻ thương yêu dịu dàng, trong đầu của Nhan Lạc Y cũng vẫn là những lời ban nãy của hắn, sức khỏe của mình suy sụp rồi thì ngược lại còn cần người tới chăm sóc cô.
Vì vậy cô đã ăn hơn nửa chén cháo, cảm nhận được cảm giác no bụng rồi, hiện giờ là mua đông nếu không ăn thì sẽ rất lạnh.
Phan Lê Hân cầm nĩa lên xiên một miếng bánh bí ngô đưa cho cô: “Ăn thêm chút nữa.”
Nhan Lạc Y đón lấy, trong lòng thấy ấm áp, cô tiếp tục ăn cho đến khi no thật sự. Phan Lê Hân xem giờ, nói với cô: “Sắp sáng rồi, anh bảo bệnh viện sắp xếp một giường cho em ngủ, sáng ngày mai anh sẽ cho người đón ba nuôi em đến bệnh viện Hoàng Gia tiến hành điều trị tiếp theo, ở đó có thiết bị tiên tiến hơn, có đội ngũ điều trị giỏi hơn.”
Ánh mắt Nhan Lạc Ý lóe qua một vẻ vui mừng: “Thật sao?” Nói xong, cô đột nhiên hỏi có hơi căng thẳng: “Tiền thuốc thang ở đó đắt không?”
Phan Lê Hân nói an ủi: “Miễn phí.”
“Thật á?” Nhan Lạc Y có hơi kinh ngạc, miễn phí à?
Phan Lê Hân đưa tay vuốt đầu cô: “Yên tâm, đừng lo về vấn đề chi phí.”
Nhan Lạc Y đột nhiên cảm kích sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn: “Anh Lê Hân, cảm ơn anh.”
Không có hắn, nếu thật sự xảy ra việc này thì cô phải làm thế nào? Không có hắn, cô căn bản không có khả năng để ba nuôi nhận được cơ hội chữa trị tốt như vậy.
Cả buổi tối này Nhan Lạc Y ngồi trên sô pha, Phan Lê Hân cũng ở đó nghỉ ngơi, bệnh viện đưa đến một cái chăn ấm, Nhan Lạc Y dựa vào lòng hắn ngủ một giấc. Sáng sớm, Đỗ Hữu Vọng được chuyển vào bệnh viện Hoàng Gia, tất cả tài liệu bệnh án của ông ấy đều chuyển qua đó rồi, Nhan Lạc Y vẫn chỉ có thể chờ, mà cô đã nhận được điện thoại của em trai, hắn ta đã lên máy bay trở về từ nước ngoài.
Phan Lê Hân quay về văn phòng, muộn một chút sẽ đến thăm cô.
Lúc buổi trưa, Đỗ Hữu Vọng cuối cùng đã tỉnh lại, ông ta nhìn thấy Nhan Lạc Y túc trực ở bên cạnh, lập tức có hơi kinh ngạc: “Lạc Y, sao con lại ở đây?”
“Ba nuôi, ba đã hôn mê một ngày một đêm rồi.” Vành mắt Nhan Lạc Y ửng đỏ nói.
Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu nhìn cách trang trí phòng bệnh khang khác, ông ấy thở dài một tiếng nói: “Đây là bệnh viện nào vậy!”
“Đây là bệnh viện Hoàng Gia.”
Đỗ Hữu Vọng giọng nói khàn nhưng lại khó giấu được vẻ ngạc nhiên: “Cái gì? Sao ba lại ở đây?”
“Là ngài Phó Tổng Thống hứa đưa ba đến đây điều trị, ba nuôi, ba sẽ khỏe lại thôi.” Nhan Lạc Y nói an ủi.
Tình hình của Đỗ Hữu Vọng, trong lòng ông ta rất rõ, ông ta cũng không ngờ chớp mắt thì đã là người sắp đi rồi.
“Tử Dương nó… Con đã nói với nó chưa?” Đỗ Hữu Vọng lúc này muốn giấu cũng không giấu được rồi.
“Em ấy đã ở trên máy bay về nước rồi, ba nuôi, em ấy sẽ về thăm ba nhanh thôi.” Nhan Lạc Ý nói nhỏ tiếng.
Trong ánh mắt của Đỗ Hữu Vọng lóe qua một vẻ mong đợi, đột nhiên ông ấy lại quay đầu nhìn Nhan Lạc Y, bắt đầu cảm thấy có chút hối hận về việc trước đây đã lợi dụng Nhan Lạc Y một cách có dã tâm.
Nhưng mà, Đỗ Hữu Vọng quả thực đã có thành tựu với Nhan Lạc Y của hiện tại, cũng đã xoay chuyển vận mệnh cuộc đời của Nhan Lạc Y, biến cô từ một nữ sinh bình thường thành cô gái tương lai có thể trở thành phu nhân Phó Tổng Thống.
“Lạc Y à! Trước đây việc ba bảo con làm, con có hận ba không?” Đỗ Hữu Vọng khàn giọng hỏi. Vào lúc này ông ta mới phát hiện, con người đúng thật là không thể làm việc thẹn với lòng, nếu không đến chết cũng không yên.
Nhan Lạc Y lập tức dâng lên sự bi thương trong lòng, cô cắn môi, nén nước mắt lắc đầu: “Không hận, ba nuôi, ba đừng tự trách, con không trách ba.” Nhan Lạc Y nói an ủi.
Đỗ Hữu Vọng thở dài một hơi, nghĩ ngợi rồi nói: “Lạc Y, có một việc ba muốn nói với con, nếu ba không có dũng khí nói với Tử Dương, thì con chờ sau khi ba chết hãy nói với nó nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...