Lam Huyền không nói gì, chỉ dùng sức kéo tay Nhan Lạc Y, đi thẳng đến một nơi cách đó khá xa.
Cuối cùng, khi đến một góc trong vườn hoa, Lam Huyền mới buông Nhan Lạc Y ra, đồng thời khẩn trương nói với cô: “Lạc Y, chuyện mình chuẩn bị nói rất nghiêm túc, cậu hãy chú ý lắng nghe!”
Nhan Lạc Y gật đầu, nhưng lại theo bản năng lùi lại một bước: “Có chuyện gì thì nói đi, mình đang nghe đây!”
“Lạc Y, mình thích cậu!” Lam Huyền trực tiếp nói ra.
Nhan Lạc Y hơi hoảng sợ, nhưng Lam Huyền không cho cô thời gian phản ứng: “Từ ngày thành lập trường ba năm trước, mình gặp được cậu thì mình đã yêu cậu rồi, trong đầu mình đều là hình ảnh của cậu, Lạc Y, cậu là người đầu tiên khiến mình rung động như vậy!”
“Cậu biết không? Mình nhờ rất nhiều người nghe ngóng tin tức của cậu, nghe nói gia giáo của nhà cậu rất nghiêm khắc cho nên mình không dám làm phiền, sợ mang lại phiền phức cho cậu, sợ làm cậu khó xử. Nhưng bây giờ chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này có thể ở lại phủ Tổng Thống làm việc, chúng ta ở bên nhau được không? Mình nhất định sẽ yêu cậu cả đời!”
Nói xong, Lam Huyền lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu xanh lam, quỳ một chân xuống đất, nâng chiếc nhẫn kim cương lên trước mặt cô: “Lạc Y, đồng ý với mình được không? Đừng từ chối…”
Nhan Lạc Y giật mình nhìn Lam Huyền tỏ tình với cô, khi nhìn đến chiếc nhẫn kim cương kia thì cô đột nhiên hoảng hốt, lắc đầu xua tay: “Lam Huyền, cậu đừng như vậy!”
“Mấy ngày gần đây mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình không thể mất đi cậu được! Mình muốn ở bên cậu cả đời! Cả ngày trong đầu mình chỉ nghĩ về cậu, tôi nghĩ về cậu nhiều tới mức sắp phát điên rồi!”
Ở rừng cây đằng sau, không biết từ lúc nào đã có một bóng người cao lớn, thu hết một màn này vào trong mắt, nghe được rõ ràng mọi chuyện.
Giờ phút này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm về phía Nhan Lạc Y, anh rất muốn xem cô sẽ lựa chọn thế nào.
Phan Lê Hân không ngờ tới, anh chỉ nổi hứng muốn đi tới nơi này nhìn cô một cái thì lại gặp được cảnh cô bị người ta tỏ tình.
Xem ra, cô là một người phụ nữ rất được hoan nghênh.
Lam Huyền mong đợi nhìn Nhan Lạc Y, mong đợi câu trả lời của cô.
Nhan Lạc Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nhận nhẫn của Lam Huyền, có chút áy náy nhìn anh: “Xin lỗi Lam Huyền, mình không thể đồng ý với cậu…”
“Vì sao?” Lam Huyền đứng dậy, lo lắng nhìn cô: “Có phải mình có chỗ nào không tốt không?”
Nhan Lạc Y lắc đầu: “Không phải, cậu rất tốt, nguyên nhân là ở phía mình…”
“Có phải mình quá đường đột nên đã dọa cậu rồi không?” Lam Huyền tìm được nguyên nhân.
Nhan Lạc Y lắc đầu: “Lam Huyền, cảm ơn cậu đã thích mình, nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn cố gắng làm việc, thuận lợi kết thúc thực tập mà thôi.”
Lam Huyền nghe xong, mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng không mất đi lòng tin, theo như anh nghĩ thì hiện giờ Nhan Lạc Y không muốn yêu đương, anh đợi cô thêm hai năm là được.
“Không sao đâu, Lạc Y, mình không vội, mình có thể chờ cậu, bao lâu cũng được!” Lam Huyền kiên định nói ra.
Nhan Lạc Y khẽ giật mình, ý của cô đâu phải như thế! Cô chỉ hi vọng Lam Huyền đừng lãng phí thời gian trên người cô nữa, bởi vì cô không có tình cảm nam nữ với Lam Huyền.
“Không, Lam Huyền, cậu đừng chờ mình, mình…” Nhan Lạc Y rất ít khi từ chối người khác, nhất thời không biết nói gì, cô vừa không muốn làm tổn thương đến Lam Huyền, vừa muốn từ chối anh…
Lam Huyền lắc đầu, kiên định nói: “Không, mình sẽ chờ cậu, chờ cậu kết thúc thực tập, chờ cậu tốt nghiệp, chờ cậu đi làm cũng được!” Lam Huyền nhiệt tình vô cùng, khiến người khác không cách nào từ chối.
Bởi vì nếu từ chối thì sẽ làm anh tổn thương.
Nhan Lạc Y cúi đầu suy nghĩ, không biết nên từ chối Lam Huyền như thế nào…
Đột nhiên, có một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Lạc Y, em ở đây sao?”
Nhan Lạc Y nghe được giọng nói này, lập tức căng thẳng, quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người thon dài bước ra từ rừng cây.
Không phải Phan Lê Hân thì còn ai vào đây?
Nhan Lạc Y kinh ngạc hô lên: “Anh Lê Hân!”
Lam Huyền cũng kinh hãi, sao phó tổng thống lại ở đây? Hơn nữa, vừa rồi anh ta gọi Nhan Lạc Y là gì? Gọi cô là Lạc Y sao? Còn Nhan Lạc Y lại gọi anh ta là anh Lê Hân?
Lam Huyền vô cùng kinh ngạc, nhưng đúng lúc này, Phan Lê Hân đến gần Nhan Lạc Y, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Anh đến tìm em vì muốn rủ em đi ăn trưa, bữa trưa anh đã sắp xếp xong rồi.”
Nhan Lạc Y choáng váng, bàn tay bị Phan Lê Hân nắm khẽ toát mồ hôi.
Lam Huyền trừng mắt, không dám tin nhìn vào bàn tay nhỏ của Nhan Lạc Y đang bị Phan Lê Hân nắm chặt.
“Bạn học này, Lạc Y làm một người không giỏi từ chối người khác, cho nên hôm nay tôi ở đây thay cô ấy trả lời cậu, từ giờ trở đi, cậu không cần lãng phí thời gian trên người Lạc Y nữa, cậu hãy tìm người khác đi!” Phan Lê Hân lạnh lùng, mở miệng nói với Lam Huyền.
Lam Huyền lắp bắp: “Vì… vì sao?”
Nhan Lạc Y vô cùng căng thẳng, không biết tại sao người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện, đột nhiên giải vây giúp cô?
Ánh mắt dịu dàng của Phan Lê Hân rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Lạc Y, không nhìn Lam Huyền: “Bởi vì cô ấy là hoa đã có chủ.”
Nhan Lạc Y là hoa đã có chủ sao? Vậy người đó là ai? Chẳng lẽ là vị phó tổng thống cao quý này?
Nhan Lạc Y mở to mắt, mỗi lời nói của người đàn ông này đều khiến cho cô hít thở không thông, anh ta đang nói linh tinh gì vậy?
Nhưng mà Lam Huyền lại hiểu ý, anh sợ hãi lùi lại một bước, anh không ngờ rằng Nhan Lạc Y đã có tình cảm với phó tổng thống. Nếu như cạnh tranh cùng những chàng trai bằng tuổi thì anh sẽ không chút sợ hãi, nhưng đối thủ hiện giờ của anh lại là phó tổng thống của đất nước này…
Anh lấy dũng cảm ở đâu ra để tranh đoạt phụ nữ với phó tổng thống đây?
Đây chính là lí do khiến Nhan Lạc Y từ chối anh sao? Chẳng lẽ cô thích phó tổng thống?
“Lạc Y, chúc cậu hạnh phúc!” Lam Huyền đau lòng, gần như sụp đổ.
Nói xong, Lam Huyền quay người, thất vọng rời đi.
Sau khi Lam Huyền rời đi, thân thể Nhan Lạc Y cứng đờ, sắc mặt càng thêm kinh ngạc. Cô bối rối nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Tại sao phải lừa cậu ấy?” Nhan Lạc Y không hiểu.
Cô là người đơn thuần thẳng thắn, không tiếp nhận được cách thức lừa gạt này.
Phan Lê Hân nhíu mày: “Sao vậy? Không muốn từ chối cậu ta? Muốn làm bạn gái của cậu ta sao?”
“Em…” Nhan Lạc Y lập tức nuốt nước miếng, cô chỉ muốn dùng một cách thức không tổn thương đến người khác để từ chối Lam Huyền mà thôi.
Chỉ là cô chưa kịp nghĩ ra thì mọi chuyện đã xảy ra như vừa rồi…
Phan Lê Hân nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm: “Có lẽ là anh đã xen vào việc của người khác rồi. Vậy thì giờ em có thể qua tìm cậu ta, nói rằng em đồng ý làm bạn gái cậu ta.”
Nhan Lạc Y có chút buồn bực, cô đâu có ý này chứ? Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải em muốn làm bạn gái cậu ấy, em chỉ không muốn làm tổn thương cậu ấy mà thôi.”
“Cậu ta tỏ tình với em, em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là kiên quyết từ chối, hoặc là đồng ý, không có sự lựa chọn thứ ba. Nếu em từ chối không dứt khoát thì chính là gieo rắc hi vọng cho cậu ta, khiến cậu ta luôn chú ý đến em, lãng phí thời gian trên người em.” Phan Lê Hân nhìn chằm chằm Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y lập tức thở dài một hơi: “Chỉ có thể như vậy sao?” Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh vừa nói mấy lời như vậy, nhỡ cậu ấy hiểu lầm em và anh…”
Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn thẳng vào cô: “Hiểu lầm chúng ta làm sao?”
Mặt Nhan Lạc Y đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Là hiểu lầm chúng ta… ở bên nhau đó…”
Đáy mắt Phan Lê Hân hiện lên ý cười: “Chuyện này thì có gì đâu, nếu em không muốn từ chối cậu ta một cách quá tuyệt tình thì cứ để cậu ta hiểu lầm đi.”
“Nhưng chúng ta…” Nhan Lạc Y cảm thấy nói dối không tốt.
“Chúng ta làm sao?” Phan Lê Hân trêu chọc cô.
“Không có… không có gì…” Nhan Lạc Y cắn môi, khẽ lắc đầu.
Phan Lê Hân không ép buộc cô, anh nói với cô: “Em có muốn cậu ta tiếp tục ở đây không?”
Nhan Lạc Y lập tức kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu như em không muốn cậu ta ở đây thì cậu có thể điều cậu ta đi chỗ khác.” Phan Lê Hân nói với cô.
Nhan Lạc Y giật mình: “Chuyện này em không thể quyết định thay cậu ấy được, nhất định cha cậu ấy rất hi vọng vào cậu ấy… Không thể để vì em mà cậu ấy mất đi tiền đồ được!”
“Đây là do em tốt bụng, hay do em muốn cùng cậu ta tiếp tục gặp mặt?” Phan Lê Hân hỏi ngược lại một câu.
Nhan Lạc Y lắc đầu: “Không phải, em chỉ cảm thấy em không nên làm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác mà thôi.”
“Chỉ như vậy?”
“Ừm, chỉ như vậy.” Nhan Lạc Y gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...