Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Trước giá sách, hơi thở của Nhan Lạc Y hơi dồn dập, ánh mắt của Phan Lê Hân khiến cô hơi bối rối. Ánh mắt đó dường như có tia sáng, đôi môi mỏng khêu gợi của người đàn ông kia chỉ cách cô một đoạn.

Hô hấp của Nhan Lạc Y ngừng lại, nhưng bởi vì ngừng hô hấp, đôi môi đỏ mọng của cô đành phải hé ra để lấy hơi, mùi hương thơm ngọt thuộc về thiếu nữ lập tức tỏa ra.

Hành động này của cô khiến cho cổ họng người đàn ông kia khô nóng, anh híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi môi mê người đó khiến cho anh không nhịn được mà muốn âu yếm, muốn chiếm đoạt, muốn làm những chuyện mà anh cần làm…

Đúng lúc này, bên ngoài phòng sách đột nhiên truyền đến âm thanh của người khác: “Thiếu gia, Nhan tiểu thư, đến giờ ăn rồi!”

Âm thanh quấy rầy này khiến cho Nhan Lạc Y hơi khẩn trương, cô nhanh chóng cụp mắt xuống.

Lý trí của Phan Lê Hân cũng trở về, anh khàn giọng nói: “Lần sau có chuyện thì không cần cố quá, có thể nhờ anh giúp đỡ.”

Câu nói này không chỉ nói về chuyện xếp sách, mà nó còn có nghĩa là sau này cô có bất kì khó khăn gì thì đều có thể tìm anh giúp đỡ.

Bóng đen to lớn trước mặt đột nhiên biến mất, Nhan Lạc Y cuối cùng cũng thở ra một hơi, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc trống rỗng.

Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao anh nhìn cô như vậy? Cô gặp ảo giác rồi sao?

Nhan Lạc Y không khỏi vỗ vỗ đầu, cảm giác như bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Vừa rồi anh chỉ muốn giúp cô bỏ sách lên giá mà thôi, cô nghĩ lung tung gì vậy?

Nhan Lạc Y đẩy cửa xuống lầu, Phan Lê Hân đứng ở cửa gọi điện thoại, không nhìn cô. Nhan Lạc Y ngồi xuống bàn cơm, Liễu phu nhân đã chờ cô rồi, bà hỏi cô: “Lạc Y, con thích ăn món gì? Thích hoa quả gì?”

“Con… cái gì con cũng thích ạ.” Nhan Lạc Y cười nói, cô cảm giác được Liễu phu nhân rất yêu quý cô.


“Bác không biết con thích ăn gì, sau này con muốn ăn gì thì cứ nói cho bác biết, bác sẽ bảo người làm cho con ăn.”

“Vâng ạ.” Nhan Lạc Y mỉm cười gật đầu.

Lúc này Phan Lê Hân gọi điện tới, khi anh ngồi xuống, anh nói với Nhan Lạc Y: “Tôi muốn về phủ Tổng Thống, em theo tôi về đi!”

“Hả? Đêm nay luôn sao?” Nhan Lạc Y hơi kinh ngạc.

“Ừ, sau bữa tối!” Phan Lê Hân đáp lại.

“Cũng được! Lạc Y, sau này con yên tâm, có chuyện gì thì con có thể tìm Lê Hân giúp đỡ, tuyệt đối đừng ngại phiền phức.” Liễu phu nhân an ủi Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Sau khi ăn cơm, Liễu phu nhân hỏi về hoàn cảnh lớn lên của Nhan Lạc Y, Nhan Lạc Y cũng không giấu diếm, cô kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân nghe xong vô cùng đau lòng, từ nhỏ Nhan Lạc Y đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy sao? Một thiếu nữ nhỏ bé sao có thể chịu được?

Bà thầm nghĩ, sau này sẽ không bao giờ để cô một thân một mình chịu đựng những thứ này nữa. Ánh mắt Liễu phu nhân nhìn về phía con trai, người con trai này rất thành thục, rất trầm ổn, tuy đã hai mươi ba tuổi nhưng đây mới là thời kì đỉnh cao của đàn ông, so với thanh niên hai mươi tuổi thì có bản lĩnh hơn nhiều.

Nếu Nhan Lạc Y không chê thì bà hi vọng có thể tác thành mối nhân duyên này.

Bởi vì bà cũng muốn Nhan Lạc Y ở bên cạnh bà, cùng bà bầu bạn.


Đương nhiên, hiện giờ bà còn chưa biết tâm tư của Nhan Lạc Y, cho nên chỉ có thể dò xét một phen, không thể mạo muội ép gả cô được.

Nhỡ cô không đồng ý thì đây chẳng phải là làm khó cô sao?

Tám rưỡi tối, xe của Phan Lê Hân đã đến. Nhan Lạc Y tạm biệt với Liễu phu nhân, sau đó rời đi cùng Phan Lê Hân.

Vừa ngồi vào xe, trong lòng Nhan Lạc Y đột nhiên có cảm giác khẩn trương khó hiểu. Còn Phan Lê Hân thì ngược lại, vừa lên xe đã mở đèn, ngồi đọc tài liệu.

Nhan Lạc Y không khỏi thở phào một hơi, nếu như Phan Lê Hân đang xem tài liệu thì cô sẽ giữ im lặng là được.

Phan Lê Hân nhìn cô: “Em muốn ăn hoa quả gì không? Lát nữa đến cửa hàng trái cây sẽ mua.”

“Không cần đâu!” Nhan Lạc Y lắc đầu, cô cũng không biết buổi tối nên ăn gì.

Chỉ là trong nhà anh thật sự không còn gì để ăn cả, hoa quả gì đó đều đã ăn lúc ở nhà rồi.

Anh nghĩ phụ nữ như cô thì thường thích ăn hoa quả.

Phan Lê Hân kéo tấm chắn trước mặt ra, dặn dò một câu: “Thấy cửa hàng trái cây thì dừng lại, mua chút hoa quả rồi đi tiếp.”

“Vâng!”

Nhan Lạc Y rất muốn nói không cần, nhưng cô cũng không tiện từ chối ý tốt này của anh.


“Cảm ơn anh.” Nhan Lạc Y cảm kích nói.

Phan Lê Hân nhìn tài liệu một chút, sau đó dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Lạc Y, tôi biết thân phận hiện giờ khiến em rất khó thích ứng, nhưng tôi muốn em coi tôi như người nhà thật sự, giữa người nhà với nhau thì không cần nói cảm ơn, tôi làm gì cho em cũng là chuyện đương nhiên!”

Nhan Lạc Y trừng mắt, khó hiểu nhìn Phan Lê Hân.

Phan Lê Hân nhìn cô: “Bà em và mẹ tôi có tình cảm rất tốt, hơn nữa còn là ơn cứu mạng. Lúc mẹ tôi còn trẻ, thư viện đã xảy ra một trận hỏa hoạn, mẹ tôi bị nhốt bên trong. Khi đó lửa rất lớn, không ai dám đi vào cứu mẹ tôi, nhưng bà nội của em đã cởi áo ra, dội nước lên người, nín thở xông vào, cõng mẹ tôi đi ra. Nếu không có ơn cứu mạng năm đó của bà em thì mẹ tôi đã không chạy được rồi.”

Nhan Lạc Y nghe đoạn chuyện xưa này, cô thật sự rất muốn khen bà nội thật dũng cảm. Bởi vì dưới tình huống như vậy, lao vào cứu người chính là đặt cược tính mạng của bản thân mình.

“Cho nên, mẹ tôi và bà em có tình cảm như chị em ruột, em cũng vậy, cũng là người thân của tôi.” Ánh mắt Phan Lê Hân rất chân thành, nhìn thẳng Nhan Lạc Y.

Trong đầu Nhan Lạc Y chợt lóe lên, người thân, ý anh nói anh coi cô như em gái sao?

Phan Lê Hân thấy cô ngây người, không khỏi âm thầm thở dài. Nhất định là làm người thân của anh đã khiến cho cô chịu áp lực không nhỏ, vì vậy cô không thể cùng anh thân cận được.

Xem ra, anh nên tìm cơ hội trò chuyện nhiều hơn với cô, giảm bớt cảm giác e ngại của cô với anh. Lúc ở nhà hoặc khi làm việc thì rất khó trò chuyện, xem ra đi ra ngoài cũng là một ý kiến hay.

Phan Lê Hân suy nghĩ một chút, rất lâu rồi anh cũng chưa đi ra ngoài, có lẽ đã đến lúc anh nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Bọn họ dừng xe trước cửa hàng trái cây, mua bốn, năm loại hoa quả, sau đó lại lái về phía phủ Tổng Thống.

Sau khi đến nơi, vệ sĩ xách hoa quả vào trong đại sảnh rồi mới rời đi.

Nhan Lạc Y nhìn lên mặt bàn, trên đó đều là hoa quả đắt đỏ, trong lòng của cô đột nhiên có chút cảm kích người đàn ông này.

Phan Lê Hân đi tới phòng sách, Nhan Lạc Y đi lấy chút hoa quả bỏ vào giỏ đựng trái cây, bưng qua cho anh. Phan Lê Hân cảm thấy Nhan Lạc Y là một người cực kì tinh tế.


Hơn nữa, trong lòng của cô lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích của người khác trước tiên, người như vậy bây giờ rất hiếm có.

Nhan Lạc Y rửa hoa quả, sau đó mang lên lầu. Bởi vì mấy hôm nay không rảnh nên cô đã giao Tiểu Bạch cho ông chủ nhà ăn nuôi dưỡng, cô sợ nó bị thiếu chất.

Ngày mai lại là thứ hai, một tuần bận rộn sắp bắt đầu rồi.

Sáng sớm, Nhan Lạc Y đi vào bộ phận thực tập, A Hương lập tức nói cho cô biết, hôm nay cô ấy thấy Lam Huyền ngồi tại chỗ, cầm một chiếc hộp rất tinh xảo, giống như hộp quà, không chừng là tặng cho cô.

Nhan Lạc Y hiểu rõ ý của Lam Huyền, nhưng cô không muốn nhận phần tình cảm này.

Cô hi vọng Lam Huyền có thể hiểu được.

Trong văn phòng tổng thống, Phan Lê Hân có thời gian rảnh vào buổi sáng, cho nên muốn qua bộ phận thực tập một chuyến, cổ vũ nhân viên tương lai của phủ Tổng Thống.

Cũng thuận tiện nhìn xem hoàn cảnh của Nhan Lạc Y ở bộ phận thực tập.

Phan Lê Hân không cho Tần Chính đi theo, anh chỉ tản bộ ở phủ Tổng Thống, đi về phía bộ phận thực tập.

Bộ phận thực tập buổi sáng không có lớp học nên các học viên đều ôn tập lại tư liệu trước đó, chuẩn bị cho kì thi cuối tháng.

Ngồi trong phòng hội nghị, ánh mắt Lam Huyền nhìn Nhan Lạc Y mấy lần, anh không tập trung đọc sách được, nhỏ giọng nói với Nhan Lạc Y: “Lạc Y, ra ngoài với mình một lát, mình có việc muốn nói cho cậu.”

Nhan Lạc Y quay đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Đi ra ngoài đi, ở chỗ này rất khó nói.” Lam Huyền nói xong, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cô, mạnh mẽ kéo tay cô, dẫn cô ra ngoài.

Nhan Lạc Y bị anh lôi kéo, không thể không đứng dậy đi theo anh, cô hơi kinh ngạc nói: “Lam Huyền, cậu muốn mang mình đi đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui