"Thượng Quan Ngưng Mạn." Thượng Quan Thần Húc tức giận trừng mắt nhìn cô ta.
"Em nói sai chắc? Cậu trai bên cạnh anh chính là bạn trai anh, hai người đã sớm ở bên nhau rồi, làm ra chuyện này lẽ nào còn có mặt mũi nhìn người khác sao?" Lúc này, Thượng Quan Ngưng Mạn căn bản không quan tâm xem Phan Lệ có bị tức ngất hay không, cô ta mang lòng oán giận, mong rằng Thượng Quan Thần Húc sẽ bị đuổi ra ngoài, vĩnh viễn không thể trở lại cái nhà này.
"Ngưng Mạn, em ngậm miệng vào." Hạ Lăng Sơ tức giận quát một câu, Thượng Quan Ngưng Mạn làm như vậy hoàn toàn tạo nên sự kích thích nặng nề cho Phan Lệ.
Phan Lệ che miệng, nhìn chàng trai ưu tú cạnh con trai mình, hô hấp của bà gấp gáp hẳn, chỉ vào con trai: "Thần Húc, con nói đi, điều này là thật sao? Con thật sự..."
Thượng Quan Thần Húc nhìn thấy mẹ tức tới mức trắng bệch cả mặt, những dũng khí của anh đều tan biết, anh không biết phải nói thế nào để mẹ dễ tiếp nhận hơn.
"Mẹ... Con xin lỗi."
Cổ Hạo ở một bên cũng tái nhợt, cậu cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt quan sát của Phan Lệ, như một đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì.
Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu nhìn Cung Vũ Ninh đỡ lấy Phan Lệ, cô ta lại oán hận hơn, tiếp tục nói: "Anh, sao anh không nói với mẹ chuyện gần đây anh còn vay nặng lãi? Bảy trăm vạn cơ đấy!"
Lời nói của Thượng Quan Ngưng Mạn như bổ thêm một đao vào tâm tình vốn đã chịu nhiều kích thích của Phan Lệ, bà lập tức trừng mắt về phía con trai: "Cái gì? Con vay nặng lãi?"
Thượng Quan Thần Húc áp lực đè nén, anh nhìn vẻ mặt thất vọng về anh vô cùng của mẹ, lòng anh vừa tự trách vừa khó chịu.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn như một thanh đao sắc bén, đối với hắn mà nói, cô gái này quá mức độc ác, dì nuôi nấng cô ta đúng là một sai lầm nghiêm trọng.
Thượng Quan Ngưng Mạn tiếp được ánh mắt hung ác đó của Hạ Lăng Sơ, tuy rằng cô ta rất hoảng loạn nhưng cũng biết mình đã bị hắn ghét vô cùng rồi!
"Dì Phan, mong dì bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút có được không?" Cung Vũ Ninh an ủi nói, đưa tay khẽ vỗ lưng bà.
Hiện giờ, Phan Lệ đã chịu nhiều đả kích, thực sự đều là những đả kích to lớn, con trai là đồng tính, đã vậy còn đi vay nặng lãi một số tiền lớn?
"Dì à, dì đừng lo, chuyện vay nặng lãi đó đã giải quyết xong cả rồi." Hạ Lăng Sơ an ủi nói.
"Nó lấy tiền ở đâu ra trả?" Hốc mắt Phan Lệ đỏ bừng, vô cùng thất vọng về con trai.
"Con trả hộ cho em trước, sau này Thần Húc đã đồng ý vào làm ở công ty con để trả lại tiền." Hạ Lăng Sơ tiếp tục nói.
Phan Lệ nghe xong, quả nhiên cũng xuôi hơn một chút, chỉ cần con trai còn có thể cứu được là được, nhưng lúc này, bà lại nhìn về phía cậu con trai trẻ tuổi bên người con mình, bà vẫn tức tới mức phát run: "Thần Húc, Ngưng Mạn nói thật sao? Con... Con thật sự..."
Phan Lệ là một người phụ nữ vô cùng truyền thống, hiện giờ, bảo bà ta nói những lời thế này, bà quả thật không nói nên lời.
"Mẹ, em ấy tên là Cổ Hạo, con quen ở nước ngoài hai năm trước, lần đó con đắc tội với người ta, thiếu chút nữa bị đánh chết, là em ấy cứu con." Thượng Quan Thần Húc giới thiệu Cổ Hạo.
Phan Lệ vừa nghe thấy con trai thiếu chút nữa bị đánh chết liền nhìn Cổ Hạo nhiều hơn một chút.
"Em ấy chăm sóc con cẩn thận, con mới nhận ra rằng... con... con thích em ấy." Thượng Quan Thần Húc rốt cục cũng đã nói ra rồi.
"Con..." Phan Lệ vẫn tức giận đỏ bừng mặt, bà vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng nhục nhã.
Thượng Quan Ngưng Mạn ở một bên nhìn thấy vậy không khỏi nhướn mày nói: "Anh, sao anh có thể như vậy chứ? Vậy không phải sau này mẹ không thể ôm cháu rồi sao?"
Những lời này rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Hạ Lăng Sơ vô cùng căm ghét lườm cô ta: "Sau này Thần Húc vẫn sẽ có thể có được đứa con của chính mình, hơn nữa, con của con và Vũ Ninh cũng chính là cháu của dì."
Thượng Quan Ngưng Mạn tức muốn nổ lồng ngực, Hạ Lăng Sơ vậy mà đã quyết định sinh con với Cung Vũ Ninh rồi ư?
"Đúng vậy, con của chúng con cũng chính là cháu của dì." Cung Vũ Ninh cũng kiên định trả lời một câu.
Quả nhiên Phan Lệ lại dễ chịu hơn, trong lòng bà, không chỉ có Thượng Quan Thần Húc mà Hạ Lăng Sơ cũng là con trai bà.
"Dì à, con xin lỗi! Dì đừng tức giận." Cổ Hạo hốc mắt đỏ bừng ngẩng đầu.
Phan Lệ nhìn cậu, lúc này cũng không biết là có tâm trạng gì, Cổ Duyệt ở một bên cũng lo lắng quan sát tất cả, cô càng hi vọng em trai có thể được tiếp nhận.
Thượng Quan Thần Húc đột nhiên quỳ sụp xuống, như một đứa nhỏ làm sai một chuyện rất lớn, anh cúi đầu, cầu xin sự tha thứ từ mẹ mình.
Cổ Hạo đau lòng bước tới cạnh anh, cũng quỳ xuống cùng anh. Thượng Quan Thần Húc lập tức lo lắng nhìn cậu, Cổ Hạo đưa tay cầm lấy bàn tay anh.
Phan Lệ thấy con trai mình quỳ, trái tim bà vẫn có chút đau.
"Dì à, ai cũng có quyền lựa chọn của chính mình, chỉ là Thần Húc chọn một loại tình cảm khác thôi, cháu mong rằng chúng ta đều có thể chúc phúc cho em." Hạ Lăng Sơ nhẹ nhàng nói với Phan Lệ.
Đối với Phan Lệ mà nói, những lời này của Hạ Lăng Sơ là hữu hiệu nhất, bởi trong lòng bà, Hạ Lăng Sơ trầm ổn có thể dựa vào, là điểm tựa ngày thường của bà.
Vì vậy, lời nói của hắn có thể làm bà an lòng nhất.
Thượng Quan Ngưng Mạn thấy mẹ đã tha thứ, không muốn truy xét chuyện này thêm nữa.
Cô ta còn muốn nói điều gì nhưng Hạ Lăng Sơ đã trừng mắt cảnh cáo.
Thượng Quan Ngưng Mạn nghẹn lại, đối với cô ta, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ có sức uy hiếp rất lớn.
"Hai đứa đứng dậy cả đi!" Phan Lệ cho dù tức giận, nhìn con trai quỳ trên đất như vậy, cũng rất đau lòng.
Trên thế gian này, người có thể nguyện ý tha thứ cho người khác nhất, có lẽ chính là ba mẹ của họ.
Bởi tình yêu của ba mẹ là bao la nhất.
Thượng Quan Thần Húc kéo Cổ Hạo đứng dậy: "Cảm ơn mẹ."
"Hai người đừng có vui mừng quá sớm, mẹ vẫn chưa đồng ý chuyện hai người đâu!" Thượng Quan Ngưng Mạn hừ một câu."
Phan Lệ ngồi trên sofa, từ trước đến nay, bà vẫn luôn trông ngóng con trai dắt bạn gái về.
Hiện giờ, bà đã ngóng được rồi, nhưng lại là một chuyện mà bà khó lòng tiếp nhận được.
"Nếu như muốn con thì dựa vào khoa học hiện nay mà nói cũng không phải chuyện gì khó, có rất nhiều cách để giải quyết chuyện này." Cung Vũ Ninh bình tĩnh bác lại lời của Thượng Quan Ngưng Mạn.
"Đây là chuyện của nhà Thượng Quan, cô vẫn chưa có có tư cách chen miệng vào đâu." Thượng Quan Ngưng Mạn trừng Cung Vũ Ninh một cái.
Thượng Quan Thần Húc lạnh lùng nhìn cô ta: "Đúng vậy, đây là chuyện của nhà Thượng Quan chúng tôi, cô cũng đừng quên, cô cũng là người ngoài, mà chịa áy vốn đã sắp thành vợ của anh họ, là chị dâu của tôi, cô mới thật sự là người ngoài."
Thượng Quan Ngưng Mạn trắng bệch cả mặt trong chớp mắt, hoảng loạn nhìn về phía Phan Lệ.
Phan Lệ vô lực nhìn con trai một cái: "Thần Húc, không được nói như vậy."
Tối nay, Thượng Quan Thần Húc thật sự rất muốn để mẹ nhìn thấy rõ Thượng Quan Ngưng Mạn là người thế nào, tuy nhiên, tối nay mẹ đã quá mệt rồi, anh cũng không nỡ làm vậy.
Thượng Quan Ngưng Mạn quả thực bị câu nói này kích thích, cô ta mới là người ngoài sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...